Hai mắt Chu Dịch tối đen như mực, các khớp ngón tay vuốt ve chén trà, trên mặt không tỏ ra nửa điểm cảm xúc.
Lý Lão thấy vậy, cười đầy ẩn ý, không lên tiếng nữa.
Phải mất hơn hai giờ để ăn bữa ăn này.
Quan Lôi cố ý ăn chậm lại, sau khi ăn xong gọi một phần bánh mousse ăn tráng miệng.
Khương Nghênh và Kiều Nam đứng ngoài cửa lạnh đến run người.
Kiều Nam nhiều lần nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ cao từ trần đến sàn, hai mắt đỏ hoe vì tức giận khi thấy Quan Lôi chậm rãi ăn tráng miệng.
"Khương quản lý, bọn họ cố ý! Biết chúng ta ở bên ngoài đã lạnh cóng, bọn họ ăn bữa tối xong còn gọi thêm đồ tráng miệng."
So với sự cáu kỉnh của Kiều Nam, biểu cảm của Khương Nghênh rất bình tĩnh, cô ngước mắt lên trời, khóe môi hơi mở, "Hình như sắp có tuyết rơi."
Kiều Nam còn tưởng cô không nghe thấy, nói: "Chu tổng cũng vậy, dù sao chị cũng được coi là một nửa người của Chu gia, anh ấy vậy mà không có một điểm muốn giúp đỡ nào hết."
Khương Nghênh quay đầu nhìn Kiều Nam, trong mắt hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, "Tiểu Kiều."
Kiều Nam sững sờ, "Dạ?"
Khương Nghênh: "Chúng ta là người có việc cần họ giúp đỡ, đối phương tỏ vẻ cao thượng một chút cũng là bình thường."
Kiều Nam mím môi, nhìn Khương Nghênh tính tình trầm tĩnh như nước, tâm trạng cáu kỉnh không hiểu sao đã được dịu đi rất nhiều, nhỏ giọng lầm bầm: "Khương quản lý, chị vậy mà không tức giận sao!"
Khương Nghênh cười đáp lại, "Không tức giận, không có gì đáng giận, cho dù hôm nay lão Lý từ chối chị, chị cũng sẽ không tức giận, chị chỉ cảm thấy năng lực của mình không đủ, không thể khiến người khác để ý tới."
Kiều Nam nghe vậy im lặng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là người mình hâm mộ, nhìn mẫu người này xem!
Kiều Nam đang nhìn chằm chằm Khương Nghênh như một cô bé, đột nhiên một người phục vụ từ bên trong đi ra, trên tay bưng hai bát canh gừng.
"Khương tiểu thư phải không ạ?"
"Có người nhờ tôi mang cho hai vị một ít canh gừng."
Khương Nghênh không trả lời, chỉ thản nhiên cười nói: "Là ai nói cậu mang ra vậy?"
Người phục vụ chỉ về phía bàn lão Lý đang ngồi bên cửa sổ, "Chính là vị tiên sinh kia ạ."
Khương Nghênh gật đầu, bưng canh gừng thở ra hai làn hơi lạnh, một hơi uống cạn canh gừng.
Chịu đựng một đêm lạnh cóng bên ngoài, bây giờ được uống một bát canh gừng nóng, hơi nóng tỏa ra từ trong ra ngoài.
Kiều Nam cũng vậy, uống xong canh gừng, cô nhóc đưa bát lại cho người phục vụ, cười hì hì nhìn Khương Nghênh, "Thời gian đúng là không phụ người có tâm."
Khương Nghênh, "Ừm."
Khoảng mười phút sau, lão Lý, Chu Dịch và Quân Lôi cùng nhau từ trong nhà hàng đi ra.
Khương Nghênh vội vàng cùng Kiều Nam đi tới.
Lý Lão thấy hai người đi tới thì dừng bước, sắc mặt từ không vui chuyển thành bất đắc dĩ, "Mấy người các ngươi thật là khó đối phó nha!"
Khương Nghênh mím môi cười đáp lại, "Bác Lý, cảm ơn bát canh gừng bác vừa tặng cho chúng cháu."
Lão Lý hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Chu Dịch đang cúi đầu nghịch bật lửa, mơ hồ đáp: "Có lẽ là, ta cũng không thể nhìn hai cô nhóc các ngươi bị đông lạnh đến mức sẽ đe dọa tới tính mạng."
Khương Nghênh không để ý tới động tác nhỏ của lão Lý, sau khi cảm ơn liền cắt ngang đi vào chủ đề chính: "Bác Lý, cháu biết làm người không thể quá ích kỷ, không thể làm khó dễ chính bản thân. Hành động hôm nay của cháu có chút đường đột, rất xin lỗi bác, nhưng vẫn mong bác có thể suy nghĩ kỹ thêm lần nữa."
Lão Lý nghe thấy Khương Nghênh nói như vậy cười thành tiếng: "Cô gái nhỏ này, tốt xấu gì cô cũng đã nói hết rồi, cô cũng đã xin lỗi ta rồi, cũng nói làm người không nên ích kỷ mà ép bản thân làm chuyện không muốn, vậy mà còn nói ta suy nghĩ thêm lần nữa, hai lời này của cô có hơi mâu thuẫn nha!"
Khương Nghênh thái độ cúi thấp xuống, "Làm người không thể quá ích kỷ, là ý muốn nói của cháu, mong bác suy nghĩa lại, là điều cần thiết cho công việc của cháu."
"Cô bé này rất cẩn thận trong lời nói nha, cô tên gì? Khương Nghênh?"
Khương Nghênh, "Vâng ạ."
Lão Lý, "Được, cô cứ trở về đi, ta sẽ suy nghĩ kỹ rồi liên lạc lại với cô."
Khương Nghênh lấy trong người ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lão Lý, "Cám ơn bác."
Lý Lão nhận lấy tấm danh thiếp nhìn qua, rồi đút vào trong túi, "Bây giờ những cô gái như cô không nhiều, phần lớn đều đều là không thể đánh không thể mắng, nói vài câu liền tức giận."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười, nhưng không có trả lời.
Thấy thái độ của lão Lý đối với Khương Nghênh đã thay đổi, Quan Lôi đứng ở một níu lấy cánh tay Chu Dịch hờn dỗi nói: "Bác Lý, bác có đi về không ạ? Cháu sắp chết cóng rồi đây."
Lão Lý nói xong, khẽ gật đầu với Khương Nghênh, xoay người lên chiếc xe đang chờ ở bên đường.
Chu Dịch và Quan Lôi theo sát phía sau, khi lên xe, Chu Dịch trừng mắt nhìn Quan Lôi, ra hiệu cho cô ngồi vào ghế lái phụ phía trước.
Quan Lôi bĩu môi, không cam lòng nhưng cuối cùng cũng không phản bác.
Chu Dịch cúi người lên xe, sau khi ngồi xuống, lão Lý nghiêng người hỏi: "Bát canh gừng đấy là cậu gọi à?"
Chu Dịch khép hờ đôi mắt dài hẹp, đóng mở bật lửa đang nghịch trên tay, không trả lời.
Lão Lý đưa tay đạp bả vai anh, "Cậu đấy!"
Chu Dịch trêu chọc, "Cháu làm sao?"
Lão Lý, "Ta thấy Khương Nghênh kia chính là khối xương cứng, cậu hẳn là không thể 'gặm' được."
Chiếc bật lửa trong tay Chu Dịch phát ra tiếng 'Ba', ngọn lửa lại được bật lên, "Cháu sớm đã 'gặm' qua rồi."
Lão Lý kinh ngạc xong lại cảm thấy cũng dễ hiểu, hừ cười: "'Gặm' qua cũng vô dụng, ta thấy cô nhóc ấy cũng không thích cậu."
Chu Dịch lại dập tắt ngọn lửa đang cháy trên đầu bật lửa, quay đầu ghét bỏ nhìn lão Lý, "Lão già, khó trách ông không có bạn trong showbiz."
Lý Lão hơi khó chịu với 'lão già' của Chu Dịch, phản bác lại: "Đồ chó, khó trách nhà ngươi vượt qua vạn bụi hoa cũng không có được một người phụ nữ nào thực sự yêu ngươi!"
Chu Dịch, "Tình bạn của chúng ta tan vỡ rồi phải không?"
Lão Lý, "Tan thì tan, ai nguyện ý cùng đồ chó nhà cậu làm bạn!"
Chu Dịch đang tranh cãi cùng với lão Lý ở phía sau xe, Quan Lôi ngồi ở phía trước có chút không vui, tuy rằng cô ta không nghe rõ hai người nói chuyện gì, nhưng cô luôn cảm thấy có liên quan đến Khương Nghênh.
Người lái xe là Trần trợ lý, anh thấy được sắc mặt Quan Lôi, liền cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lo lắng tai vạ gió bay.
Xe đến tòa nhà của lão Lý, lão Lý tức giận mở cửa bước xuống xe, cãi nhau cả một đường đi vậy mà lại không thể thắng.
Tức thì tức nhưng lão Lý vẫn nhớ mình là chủ nhà, nhìn qua cửa kính hỏi Chu Dịch: "Đồ chó nhà cậu có muốn lên nhà ta uống chén trà không?"
Chu Dịch hạ cửa kính xe, ngoắc ngón tay với lão Lý.
Lão Lý nhìn nụ cười trên mặt anh, cho rằng anh có lương tâm muốn nói lời xin lỗi, bước lại gần, "Làm sao?"
Chu Dịch thò đầu ra ngoài, cổ áo sơ mi đen hơi mở ra, yết hầu của anh lên xuống nói chuyện: "Lão trở về suy nghĩ cho kỹ đi, nếu lão đi, cháu giúp lão đặt đặt trước vé máy bay."
Lão Lý bị Chu Dịch chọc cười, "Cậu đây là đang làm nhà ngoại giao giúp người ta sao? Ban ngày không phải ngay trước mặt bọn họ nói không quen biết à?"
Ngón tay thon dài của Chu Dịch đặt lên thành cửa sổ gõ nhẹ, "Lão suy nghĩ nhiều rồi, cháu đây chẳng phải đang lo lắng lão sẽ dao động sao, cháu dọn cho lão một đường lui trước đó."
Lão Lý nói: "Cậu vẫn là tự lo cho chính mình trước đi!"
Lão Lý nói xong liền tức giận xoay người rời đi, Trần trợ lý từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Dịch đang ngồi ghế sau, "Chu tổng, bây giờ chúng ta đi nơi nào ạ?"
Chu Dịch không vội dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa mi tâm, "Đưa Quan tiểu thư ra sân bay."