Thận trọng nhưng thăm dò.
Nếu cô từ chối, anh sẽ tỏ vẻ đáng thương cho cô nhìn thấy.
Khương Nghênh dừng lại mấy giây rồi gửi tin nhắn: Tại sao tối qua anh không cho em?
Châu Dị: Chiếc nhẫn nằm trong ngăn kéo ở công ty, anh vốn định hôm nào thử ở cửa sổ kính từ trần đến sàn rồi thì…
Châu Dị nhắn tin nhưng chỉ với nửa ý tứ, còn phần tinh túy ở sau thì anh đã cắt bớt, chỉ để dấu chấm lửng.
Đôi tai Khương Nghênh chợt đỏ bừng, cô muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt, cô lại gõ vào bàn phím hộp thoại: Tùy anh.
Châu Dị: Tại sao lại tùy anh? Là khắc tên trên nhẫn là tùy anh hay là tùy anh ở cửa sổ kính ở công ty?
Nhận ra sự trêu chọc trong lời nói của Châu Dị, Khương Nghênh hơi mím môi.
Vài giây sau, Khương Nghênh chưa kịp trả lời thì Châu Dị đã gửi tin nhắn tiếp theo: Hay là đều tùy anh cả?
Khương Nghênh trả lời câu hỏi: Em đi ăn sáng đây.
Buổi sáng Khương Nghênh không đói lắm, cô chỉ uống một cốc sữa.
Chị Trương đang nướng bánh mì trong bếp và nói chuyện với cô:
"Mợ, mợ gầy lắm, nên ăn nhiều hơn đi ạ. Nếu không sau này mợ có con thì sao?"
Nghe đến từ “có con”, Khương Nghênh nhất thời sửng sốt, cô cũng không biết tâm trạng mình như thế nào, nên vô thức hỏi:
"Dì Trương, mang thai thì cần ăn nhiều sao?"
Chị Trương cười đáp:
“Đúng vậy, dù sao thì cũng là một người ăn nhưng hấp thu cho hai người mà.”
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào cốc sữa đang cầm trong tay vài giây, sau đó trả lời: "Dạ."
Uống sữa xong, Khương Nghênh lái xe đến công ty.
Mấy hôm nay, cô bận rộn với buổi họp báo của nhóm nhạc nam, nên tạm gác lại những công việc khác.
Đi vào văn phòng, Khương Nghênh thuận tay mở một tập hồ sơ, cô vừa định xem qua, Kiều Nam gõ cửa đi vào.
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Có chuyện gì à?"
Kiều Nam:
“Chị Khương, người biết chuyện mà chị bảo em liên lạc lúc trước đồng ý rồi, nhưng họ ra giá hơi cao.”
Khương Nghênh nhướng mày:
"Chuyện của Chúc Kha đấy à?”
Kiều Nam gật đầu.
Khương Nghênh khoanh tay ở trên bàn, hỏi:
"Đối phương ra giá bao nhiêu?"
Kiều Nam không dám đếm, lúng túng đưa tay, duỗi ra hai ngón tay.
Khương Nghênh bình thản hỏi:
“Hai trăm ngàn?”
Kiều Nam nuốt khan nói:
“Hai triệu.”
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh mỉm cười hờ hững:
“Hai triệu?”
Kiều Nam:
“Chém ngọt lịm.”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Không phải chém ngọt đâu. Mà rõ ràng là coi tôi là cái máy rút tiền.”
Kiều Nam lo lắng:
"Chị Khương, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Khương Nghênh suy nghĩ vài giây rồi nhếch môi:
"Nói lại với họ là tôi ra giá năm trăm nghìn, nhưng tôi chỉ cần video và ảnh sao chép, không cần bản gốc đâu.”
Kiều Nam nghi hoặc: "Hả?"
Khương Nghênh nói:
"Sau khi tôi giải quyết xong chuyện này, phim gốc trong tay anh ta có thể tiếp tục được bán cho các tuần báo khác hoặc các cơ quan truyền thông giải trí, đến lúc đó thù lao mà anh ta nhận được chắc chắn sẽ cao hơn hai triệu."
Khương Nghênh nói xong, Kiều Nam hiểu ý cô ngay:
"Khi đó các tuần báo lá cải và các cơ quan truyền thông giải trí sẽ quảng bá thay cho chúng ta, sẽ tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều tiền."
Khương Nghênh mỉm cười và không nói gì:
"Hãy làm đi."
Kiều Nam:
“Chị Khương, nếu anh ta không đồng ý thì sao?”
Khương Nghênh:
“Chỉ cần anh ta không ngốc, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Kiều Nam gật đầu, đi ra ngoài gọi người đó.
Kiều Nam truyền đạt lời của Khương Nghênh cho bên kia một cách nguyên vẹn.
Đối phương chỉ do dự vài giây, sau đó cười nói:
"Trưởng phòng Khương đúng là cẩn thận từng bước."
Kiều Nam tuy lắm mồm trước mặt Khương Nghênh, nhưng cô luôn biết chừng mực trước mặt người ngoài.
"Năm trăm nghìn, có hợp tác không?”
Đối phương nói:
"Hợp tác, đương nhiên là hợp tác."
Sau khi đạt được thỏa thuận, đối phương nhanh chóng gửi video và hình ảnh Chúc Kha đi thuê phòng cùng nhà đầu tư nữ.
Các video và ảnh đều có độ phân giải cao. Có thể nhận ra người chụp ảnh là người chuyên nghiệp.
Kiều Nam nhận được video và ảnh, trước tiên cô nhờ người giám định, đảm bảo ảnh và video không biên tập chỉnh sửa rồi cô mới gửi vào email của Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận được ảnh, mở ra nhìn thoáng qua, chuyển 500.000 vào tài khoản của đối phương, sau đó lấy di động đang để trên bàn làm việc gọi cho Thiệu Hạ.
Nhạc chuông điện thoại vang lên vài giây, đầu bên kia điện thoại được nhấc máy.
Khương Nghênh còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói hưng phấn của Thích Hạo:
"Trưởng phòng Khương, Thiệu Hạ đang quay phim, có chuyện gì không?"
Khương Nghênh lạnh lùng cất giọng:
"Chúc Kha ngoại tình rồi, hiện tôi đã có được chứng cứ, lát nữa anh hỏi Thiệu Hạ, cô ấy muốn ngửa bài với Chúc Kha bây giờ hay là đợi một thời gian rồi hẳng nói.”
Khương Nghênh nói xong, dừng lại một chút, bổ sung thêm:
"Cá nhân tôi đề nghị là nhanh chóng giải quyết những vướng víu này."
Thích Hạo:
“Tôi hiểu rồi, cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ thuyết phục Thiệu Hạ sau khi cô ấy quay xong.”
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Ấn tượng Khương Nghênh dành cho Thích Hạo ở mức trung bình, không thể nói là tốt hay xấu, cô cũng không nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản giải thích rõ ràng tình huống trước khi cúp máy.
Khương Nghênh ngắt điện thoại rồi lại cầm tài liệu trên bàn tiếp tục xem.
Gần giữa trưa, Kiều Nam gõ cửa văn phòng, mở hé cửa, thò đầu vào hỏi Khương Nghênh có muốn ăn trưa cùng nhau không.
Khương Nghênh đang định trả lời thì điện thoại trên bàn rung lên.
Khương Nghênh cụp mắt nhìn xuống, tin nhắn WeChat của Châu Dị hiện lên trên màn hình điện thoại di động của cô: Vợ ơi, đến phòng anh cùng ăn trưa đi.