Sự đau khổ và yêu thương trong mắt Châu Dị mãnh liệt đến mức khiến cô khó chịu.
Lông mi của Châu Dị rất dài, run rẩy trong tay Khương Nghênh, cuối cùng khép lại, bàn tay anh đang ôm lấy chiếc eo thon của cô, kéo cô lại đưa cô về phía trước, đổi thế từ bị động sang chủ động.
Sau khi nụ hôn kết thúc, bàn tay Khương Nghênh đang che mắt Châu Dị vòng qua cổ anh.
Châu Dị tựa vào trán cô hít một hơi thật sâu:
“Em sợ anh cùng em đi chữa bệnh sao?”
Khương Nghênh:
"Làm không...?"
Khương Nghênh chuyển chủ đề nhanh đến mức Châu Dị nhất thời không kịp phản ứng, một lúc sau mới nhướng mày nói:
"Sao cơ?"
Khương Nghênh vòng tay qua cổ Châu Dị, ghé vào tai anh nói:
“Em muốn.”
Khương Nghênh nói xong liền nhón chân hôn lên yết hầu Châu Dị.
Yết hầu anh chuyển động:
“Nghênh Nghênh, đừng gây rắc rối,"
Khương Nghênh:
"Anh Dị."
Ánh mắt Châu Dị thâm trầm, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
"Đúng là em đã tóm gọn anh.”
Hơn một giờ sau, Khương Nghênh được Châu Dị bồng ra khỏi phòng tắm.
Khương Nghênh được Châu Dị quấn khăn tắm, chỉ ló đầu ra ngoài.
Châu Dị đứng trước tủ lấy áo choàng tắm sạch sẽ, Khương Nghênh chui khỏi khăn tắm rồi chui vào chăn, quay người nhìn Châu Dị, giọng nói có chút dịu dàng:
“Mai Khúc Tích sẽ đi điều trị với em."
Châu Dị vừa mới định kéo khăn choàng tắm thì khựng lại, anh cởi áo ra, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt bình thản.
“Ừ.”
Khương Nghênh:
“Anh không được điều tra em đâu."
Châu Dị:
"Ừ."
Châu Dị nói xong, mặc áo choàng tắm vào, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra, đưa tay lôi Khương Nghênh ra khỏi chăn, đặt lên đùi, trầm giọng nói: “Nếu như Việc điều trị quá đau đớn, hãy từ bỏ. Chúng tôi hiện tại khá tốt rồi.”
Khương Nghênh đặt tay lên đầu gối Châu Dị: “Ừ.”
Châu Dị giúp Khương Nghênh sấy tóc, rồi ngửi mùi thơm mượt mà của tóc cô, cất giọng trầm ấm:
"Anh rất thích khi mọi người gọi em là mợ Châu."
Khương Nghênh:
"Em biết."
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh và Châu Dị ăn sáng rồi mỗi người tự lái xe đến công ty.
Khương Nghênh và Vu Chính hẹn nhau lúc 11 giờ 30, tình cờ là thời gian công ty ấn định cho bữa trưa nên không có sự chậm trễ hay xung đột nào.
Khương Nghênh đến công ty, vừa bước vào phòng quan hệ công chúng, cô đã nghe thấy một nhóm người đang nói đùa buôn chuyện.
"Nghe nói Phó Thanh bị đều về vùng nông thôn xa xôi để khảo sát?"
"Đừng nói như vậy, dự án đó là người ta đã tốn không ít công sức cướp từ Trưởng phòng Khương nhà mình và Trưởng phòng Dự án đó.”
“Chẳng biết bây giờ cô ta cảm thấy thế nào.”
Ở đâu có phụ nữ, ở đó thành cái chợ.
Khương Nghênh bước vào văn phòng như chưa hề nghe thấy gì.
Cách đây không lâu, Kiều Nam đưa cho cô một tài liệu, một thực tập sinh trong nhóm nhạc nam thuộc quyền quản lý của Châu Thị Media đang chuẩn bị ra mắt và cần tổ chức họp báo.
Gần đây cô khá bận nên không có thời gian, hôm nay mới bắt tay vào làm.
Khương Nghênh tìm hiểu thông tin của nhóm nhạc nam trong số tài liệu đó, vừa định xem qua thì ngoài cửa chợt có tiếng cãi vã.
"Rõ ràng là dự án cho mùa xuân tới, tại sao bây giờ tôi lại phải đi?"
"Cô ta nghĩ là tôi không biết à? Cô ta chỉ là đang dùng việc công báo thù riêng thôi.”
"Là bà chủ thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?"
Không cần ra khỏi cửa Khương Nghênh cũng biết đối phương là ai khi nghe thấy giọng nói.
Khắp cả Châu Thị Media, chẳng có mấy người có thể kiêu ngạo như vậy, đặc biệt là phụ nữ, Phó Thanh là người duy nhất.
Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ, cũng không buồn đứng dậy xem cô ta làm loạn, cô cúi đầu tiếp tục tìm hiểu thông tin.
Khóa này có bảy thực tập sinh, mỗi người đều có những nét riêng và hình ảnh đẹp.
Chỉ là…
…
Khương Nghênh còn chưa kịp chỉ ra khuyết điểm trong tài liệu thì cửa văn phòng bị đá mạnh vào từ bên ngoài.
Cánh cửa đập vào tường và bật ra ngay sau đó.
Phó Thanh đứng ở cửa tức giận nhìn Khương Nghênh, Kiều Nam đứng ở phía sau, nắm chặt một cánh tay của cô, có ý ngăn cản, nhưng hiển nhiên là không thành công.
Phó Thanh cao và phốp pháp, Kiều Nam đứng bên cạnh cô như mầm giá đỗ.
Có thể thấy rõ sự chênh lệch về sức mạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Khương Nghênh, nếu cô có bản lĩnh thì đừng chơi trò sau lưng, cô cứ nhắm thẳng vào mặt tôi ấy.”
Phó Thanh tức giận, đẩy Kiều Nam ra và sải bước dài.
Đối mặt với Phó Thanh đang tức giận, Khương Nghênh bình thản hơn rất nhiều, cô ngước mắt lên liếc nhìn cô ta, sau đó nhếch môi nói:
"Trưởng phòng Phó, cô tìm tôi có việc gì?"
Phó Thanh:
"Khương Nghênh, cô đừng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Có phải là cô đã bảo Sếp Châu cho tôi đi khảo sát hiện trường không?”
Khương Nghênh nói:
"Không có."
Cô thực sự không có, đó là quyết định của chính Châu Dị.
Phó Thanh đương nhiên không tin và chế nhạo:
"Cô không có? Nếu cô không nhỏ to thì thầm với Sếp Châu thì sao anh ấy bảo tôi tuần sau đi khảo sát?”
Khương Nghênh hờ hững nói:
"Việc phân công lao động giữa ba phòng là sự lựa chọn của Trưởng phòng Phó. Nếu trí nhớ của cô có sai lệch, cô có thể đến phòng dự án và hỏi trưởng phòng Ngô."
Phó Thanh tức giận:
"Dự án là đến tháng Ba năm sau, có cần phải đi khảo sát bây giờ không? Cô nghĩ rằng tôi là con ngốc à?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của Phó Thanh, ánh mắt Khương Nghênh dần hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, cô gõ gõ đầu ngón tay mảnh khảnh lên tập tài liệu:
"Cô Phó, lúc nãy cô nói Sếp Châu bảo cô khi nào đi khảo sát?”
Phó Thanh cho rằng Khương Nghênh sẽ thỏa hiệp nên hít một hơi thật sâu và nói:
"Tuần sau.”
Vẻ mặt Khương Nghênh vô cảm, cô nói:
"Không cần tuần sau, chiều nay cô có thể xuất phát rồi."