Bao nhiêu năm qua Vu Chính nếm mật nằm gai, nhẫn nhục chịu đựng, tất cả đều là vì người này.
Nghe Vu Chính nói xong, Khương Nghênh im lặng một lúc lâu, rồi mới khẽ hỏi: “Mấy giờ chiều nay Lục Mạn hẹn gặp anh?”
“Ba giờ chiều.” Vu Chính đáp.
Khương Nghênh nghe vậy, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Được, hai giờ tôi đến.”
“Ừ, đến nơi thì gọi điện cho tôi.”
Kết thúc cuộc gọi với Vu Chính, Khương Nghênh cất điện thoại, quay sang nhìn Châu Dị.
Châu Dị khẽ nhếch môi: “Vu Chính tìm em có việc à?”
Khương Nghênh gật đầu, thành thật trả lời: “Vâng, chiều nay Lục Mạn sẽ đến đó để điều trị tâm lý, anh ấy muốn nhân cơ hội đó khiến bà ta khai ra sự thật năm xưa.”
Chuyện của Vu Chính, Châu Dị ít nhiều cũng biết được đôi chút.
Tuy rằng bản thân anh không thể nào hiểu được loại tình cảm đó, nhưng anh tôn trọng và có thể thông cảm.
Nói trắng ra, về bản chất thì cũng chẳng khác gì tình yêu của anh dành cho Khương Nghênh.
Nghe Khương Nghênh nói xong, Châu Dị đưa tay nắm lấy tay cô: “Tình trạng hiện giờ của anh không thể đi cùng em được, em tự cẩn thận đấy.”
“Em sẽ tìm một hộ tá chăm sóc cho anh.”
“Không cần đâu, lát nữa anh gọi điện cho lão Bùi, bảo cậu ta qua đây.”
Khương Nghênh bật cười: “Hôm qua anh còn nói là thấy Bùi Nghiêu phiền phức cơ mà?”
Châu Dị mỉm cười: “Lúc khác, lúc khác.”
Sắp xếp ổn thỏa cho Châu Dị, Khương Nghênh rời khỏi bệnh viện, lái xe đến phòng khám tâm lý của Vu Chính.
Đến nơi, Khương Nghênh không vội vàng xuống xe mà lấy điện thoại gọi cho Vu Chính.
Chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Tới rồi à?”
“Vâng.” Khương Nghênh đáp.
“Chờ tôi một lát, tôi ra đón.”
Vài phút sau, Vu Chính mặc áo blouse trắng xuất hiện trước xe Khương Nghênh.
Khương Nghênh bấm nút mở khóa, Vu Chính kéo cửa xe phía sau, cúi người chui vào.
Khương Nghênh quay đầu nhìn Vu Chính: “Sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?”
Vu Chính móc từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, cúi đầu ngậm một điếu châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó mới lên tiếng: “Ừ, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Hôm nay, tôi cho tất cả mọi người nghỉ hết, chỉ còn lại vài người tâm phúc đã theo tôi nhiều năm.”
Khương Nghênh gật đầu: “Anh sắp xếp tốt là được.”
“Chuyện xong xuôi, tôi sẽ đưa đoạn ghi hình cho cô xử lý.”
Khương Nghênh có chút bất ngờ: “Anh không định tự mình giao những bằng chứng này cho cảnh sát sao?”
Vu Chính mỉm cười lắc đầu: “Chúng tôi có duyên mà không phận, tôi chỉ có thể làm cho hắn đến đây thôi.”
Nói đến đây, Vu Chính ngừng một chút, nhìn Khương Nghênh cười cười: “Trong chuyện này, hắn vừa là nạn nhân, cũng là người gây ra tội ác. Tôi giúp hắn trả thù, đó là chuyện riêng của tôi, tôi chỉ làm đến đây là dừng. Giao toàn bộ bằng chứng cho cô là để hắn sám hối, cũng là giới hạn của một con người như tôi.”
Dứt lời, Vu Chính ngậm điếu thuốc dựa người ra sau ghế: “Tôi không thể vì một người mà đánh mất chính nghĩa của bản thân.”
Nhìn nụ cười gượng gạo của Vu Chính, Khương Nghênh mím môi: “Vu Chính…”
Vu Chính rít mạnh một hơi thuốc lá, giọng khàn khàn: “Đừng nói mấy lời sướt mướt đó.”
“Làm bạn với anh, tôi cảm thấy rất may mắn.”
Điếu thuốc trên tay Vu Chính khẽ run lên, giọng nói khàn đặc: “Tôi cũng vậy.”
Khoảng thời gian sau đó, cả Vu Chính và Khương Nghênh đều không nói thêm lời nào, trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
Vu Chính hút hết điếu thuốc, anh dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh: “Đi thôi.”
Nói xong, Vu Chính đưa tay mở cửa xe, bước xuống.
Vào phòng khám, Vu Chính đưa Khương Nghênh đến phòng nghỉ ngơi cạnh phòng khám của mình.
Nói là phòng nghỉ ngơi, kỳ thực là phòng giám sát.
Khương Nghênh đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Vu Chính: “Chú ý an toàn.”
Vu Chính cong môi: “Yên tâm, tôi đã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, không thể nào xảy ra sai sót được.”
“Đừng chủ quan.”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị gõ từ bên ngoài, sau đó là giọng nói của một y tá: “Bác sĩ Vu, Lục tổng đến rồi.”
Vu Chính nghe vậy liền nuốt ngược những lời muốn nói vào trong, giơ tay lên cố tình cởi hai cúc áo blouse ra, giả vờ như vừa mới mặc áo xong, trầm giọng đáp: “Đến rồi.”
Vừa nói, Vu Chính vừa liếc mắt ra hiệu cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh hiểu ý, mỉm cười với anh ta.
Bên ngoài cửa, Lục Mạn ăn mặc sang trọng, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đi cùng.
Nhìn thấy Vu Chính, Lục Mạn khẽ cười: “Có phải tôi đã làm phiền giấc ngủ trưa của bác sĩ Vu rồi không?”
Vu Chính thong thả cài cúc áo, dịu dàng cười nói: “Không có.”
“Vậy thì tốt, nếu không tôi sẽ áy náy lắm.”
Lục Mạn từ trước đến nay rất khéo ăn khéo nói, Vu Chính chỉ cười trừ cho qua chuyện.
“Mời Lục tổng.”
Lục Mạn mỉm cười bước vào.
Bà ta không hề hay biết, trong khoảnh khắc bà ta quay đầu lại, ánh mắt Vu Chính hiện lên vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.