Sầm Hảo kéo vali, không nói gì, chỉ hơi nhướng mày.
Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Sầm Hảo không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Tần Trữ nói: "Ông nội suốt ngày lo lắng linh tinh."
Cuộc gọi của Tần Trữ kéo dài một lúc. Sầm Hảo đứng ngoài xe cũng nghe thấy hết.
Đợi đến khi Tần Trữ cúp máy, cau mày nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, anh gửi tin nhắn cho Sầm Hảo: Vẫn chưa đến sao?
Tiếng "ting" của điện thoại vang lên bên ngoài xe.
Tần Trữ quay đầu lại.
Sầm Hảo tươi cười nhìn anh: "Luật sư Tần."
Tần Trữ: "..."
Hai người nhìn nhau, Tần Trữ nuốt nước bọt: "Lên xe đi."
Sầm Hảo mỉm cười dịu dàng: "Anh có thể mở cốp xe giúp tôi không? Tôi để hành lý vào."
Tần Trữ lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Nói xong, Tần Trữ nhìn Sầm Hảo đi về phía đuôi xe, anh gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, rồi mở cửa xuống xe, sải bước đến trước mặt cô, trầm giọng nói: "Để tôi."
Sầm Hảo cũng không từ chối ý tốt của Tần Trữ, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh."
Tần Trữ: "Không có gì."
Xếp hành lý xong, hai người lên xe.
Tần Trữ tưởng Sầm Hảo sẽ ngồi ghế phụ, không ngờ cô lại mở cửa ghế sau, cúi người ngồi vào.
Tần Trữ liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, rồi thu hồi ánh mắt.
Trên đường về nhà cũ họ Tần, hai người không ai chủ động nói chuyện với ai.
Tần Trữ tập trung lái xe, Sầm Hảo thì cúi đầu nghịch điện thoại.
Trịnh Vĩ: Chị, đến chưa?
Sầm Hảo: Đến rồi.
Trịnh Vĩ: Có ai đón chị không?
Sầm Hảo: Có, cháu trai của ông Tần, Tần Trữ.
Trịnh Vĩ: Vậy thì tốt.
Sầm Hảo: Không cần lo cho chị, em lo cho bản thân mình là được rồi, chị không có ở nhà, em đừng làm bố mẹ tức giận.
Trịnh Vĩ: Em biết rồi, nhưng mà chị, em thực sự không hiểu chị, vì người đàn ông đó mà làm vậy có đáng không? Em luôn cảm thấy bạn trai chị không đáng tin.
Sầm Hảo: Không phải vì anh ấy, mà là vì ước mơ của chị.
Sầm Hảo vừa nói chuyện với Trịnh Vĩ xong thì xe cũng đến nhà cũ họ Tần.
Có lẽ để báo cáo với ông nội, Tần Trữ một tay đặt lên vô lăng, nhìn Sầm Hảo qua kính chiếu hậu, hỏi cho có lệ: "Có mệt không?"
Sầm Hảo ngẩng đầu lên: "Cũng tạm ạ."
Tần Trữ: "Ừ, tôi nghe ông nội nói, cô định phát triển sự nghiệp ở Bạch Thành sao?"
Sầm Hảo mỉm cười, ánh mắt có chút lấp lánh: "Vâng."
Tần Trữ thu hồi ánh mắt: "Nếu cần tôi giúp gì, cứ liên hệ với tôi."
Sầm Hảo: "Cảm ơn luật sư Tần."
Giọng nói của Sầm Hảo mềm mại, dễ nghe, Tần Trữ gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: "Không có gì, xuống xe đi, ông nội đợi cô lâu rồi."
Tần Trữ nói xong, liền xuống xe, lấy hành lý cho Sầm Hảo.
Một lúc sau, Tần Trữ xách vali đi trước, Sầm Hảo đi theo phía sau.
Khi hai người sắp đến cửa nhà chính, Sầm Hảo lên tiếng: "Luật sư Tần."
Tần Trữ dừng bước, quay đầu lại, nhìn xuống cô: "Sao vậy?"
Sầm Hảo ngẩng đầu lên, phản ứng đầu tiên của cô là: Người đàn ông này cao thật.
Lúc nãy anh ngồi trong xe, cô không thấy gì, nhưng bây giờ đứng cạnh nhau, cô cảm thấy rất áp lực.
Sầm Hảo nhìn anh vài giây, rồi hoàn hồn, mỉm cười, chân thành nói: "Tôi biết ý của hai bên gia đình, nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi đến đây là vì công việc, không phải để xem mắt, hơn nữa, tôi có bạn trai rồi."
Tần Trữ: "Có bạn trai rồi?"
Sầm Hảo: "Vâng, lát nữa tôi sẽ nói rõ với ông nội."