Anh không chỉ mong Khương Nghênh khỏi bệnh, anh còn hy vọng Khương Nghênh và Châu Dị có thể ở bên nhau thật lâu, để anh có thể tin rằng trên thế giới này có sự ấm áp thực sự và tình yêu không thay đổi.
Sau khi Vu Chính nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng.
Vu Chính lắc đầu:
"Quả nhiên là một bác sĩ tâm thần không nên kết bạn với bệnh nhân, vì sẽ mềm lòng."
Khương Nghênh cười khúc khích:
"Ngành của anh không có quy định là bệnh nhân mắc mệnh tâm thần không được làm bác sĩ à?”
Vu Chính nghiêm túc nói:
"Đúng là không có quy định nào về việc này."
Vu Chính nói xong, hất cằm với Khương Nghênh và nói:
"Đi thôi."
Khương Nghênh:
“Anh có mang chìa khóa tới không?”
Vu Chính vỗ vỗ túi áo khoác nói:
“Mang rồi.”
Sau khi Khương Nghênh được gửi đến trại trẻ mồ côi, ngôi nhà cũ của gia đình họ Khương đã bị người thân của Khương Tân Viễn bán đi không lâu sau đó.
Khi Khương Nghênh thành niên, cô đã dành dụm tiền để mua lại căn nhà nhưng vì không vượt qua rào cản tâm lý nên chìa khóa đều do Vu Chính giữ.
Hai người băng qua đường, tiến vào tiểu khu, mỗi lần tiến lại gần một bước, hơi thở của Khương Nghênh càng trở nên gấp gáp.
Vu Chính đi bên cạnh Khương Nghênh, giọng điệu không giống như trêu chọc vừa rồi mà dịu dàng hơn rất nhiều:
“Nếu cô không chịu được thì cứ nói với tôi, đừng cố gượng.”
Khương Nghênh thở dài:
"Tôi không sao."
Khương Nghênh thật sự đã lâu không đến đây, sân trong và đồ đạc trong tiểu khu ngoại trừ trở nên tồi tàn, gần như hoàn toàn trùng lặp với ký ức của cô.
Vu Chính:
“Vào trong xem sao?”
Khương Nghênh: "Ừ."
Ngôi nhà cũ của gia đình họ Khương nằm trên tầng 4 của tòa nhà thứ hai, bên trái sau khi vào, căn 402.
Hai người sóng vai nhau đi vào, lúc lên cầu thang, Vu Chính cố ý đi chậm một chút rồi nói:
“Cô lên trước đi.”
Khương Nghênh khẽ mím môi, bước lên bậc thang.
Những bậc thang hơn ba mươi năm trước vẫn làm bằng xi măng, không lát gạch, dù có lau chùi sạch sẽ đến mấy cũng vẫn như có một lớp bụi đóng.
Đi lên cầu thang, tay Khương Nghênh rơi vào tay vịn cầu thang bằng gỗ.
Trong trí nhớ của cô, tay vịn đã ngã màu vàng và lốm đốm, vân gỗ nhìn hơi rõ, vẫn có cảm giác thô ráp và gai góc.
Vu Chính đi theo cô:
"Cô đang nghĩ đến điều gì?"
Khương Nghênh:
“Mẹ tôi quỳ ở đây cầu xin ba tôi đừng rời đi.”
Vu Chính nghe vậy cau mày nói:
"Còn ký ức đẹp thì sao?”
Khương Nghênh lắc đầu:
"Tôi không nhớ ra nổi."
Giọng nói của Vu Chính chậm lại và trở nên dịu dàng:
"Chắc chắn là có, nhưng cô đã quên mất. Cô hãy cố suy nghĩ lại."
Khương Nghênh:
“Thật sự tôi không nhớ nổi.”
Vu Chính im lặng.
Từ tầng một đến tầng bốn, Khương Nghênh đi chậm rãi gần mười phút, Vu Chính theo sát, sợ cô không kiềm chế được sẽ phát bệnh.
Bệnh tâm thần là điều khó lường nhất.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Khương Nghênh kiên trì chữa bệnh.
Đi đến cửa phòng 402, Vu Chính lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, Vu Chính dẫn trước bước vào, quay đầu nhìn Khương Nghênh:
“Cô muốn vào không?”
Khương Nghênh đứng khựng ngoài cửa, trong trí nhớ của cô có thứ gì đó không ngừng dâng trào, giây tiếp theo, cô cảm thấy buồn nôn, cô chống một tay lên tường, nôn khan một lúc rồi nôn ra ngoài.
Vu Chính nhìn thấy vậy, cau mày tiến lên:
"Phản ứng căng thẳng của cô vẫn mãnh liệt như trước."
Khương Nghênh cúi xuống và nôn mửa, nôn hết bữa sáng cô đã ăn.
Một lúc sau, Khương Nghênh sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, lấy chìa khóa xe đưa cho Vu Chính:
“Giúp tôi lấy chai nước suối trong xe.”
Vu Chính cầm chìa khóa xe, lo lắng nhìn Khương Nghênh:
“Hay là cô xuống trước để tinh thần dịu lại chút?”
Khương Nghênh bướng bỉnh nói:
"Không cần đâu."
Vu Chính cau mày:
"Mặc dù cách trang trí và nội thất trong phòng đã thay đổi, nhưng cách bố trí không thay đổi. Đừng tự mình đi vào. Hãy đợi ở cửa chờ tôi lên."
Khương Nghênh: "Ừ."
Vu Chính nhìn Khương Nghênh chăm chú rồi đi xuống lầu, đi mấy bước rồi quay lại cảnh cáo cô:
“Nếu cô tự đi vào, lần sau tôi sẽ đổi bác sĩ tâm lý cho cô đấy.”
Khương Nghênh quay lưng lại với Vu Chính và vẫy tay chào:
"Tôi biết rồi, anh đi rồi quay lại nhanh lên."
Khương Nghênh nói xong, Vu Chính xoay người chạy xuống cầu thang.
Sau khi Vu Chính rời đi, Khương Nghênh đứng ngoài cửa không nhúc nhích mà bất giác nhìn về phòng khách.
Bây giờ cô thực sự không thể nhớ được bất kỳ niềm hạnh phúc nào từ thời thơ ấu của mình, và tất cả những gì cô có thể nhớ chỉ là tổn thương.
Ví dụ như trong phòng khách này, Tô Vân say rượu vì bị Khương Tân Viễn ngoại tình, khi bà say rượu, bà sẽ dùng chổi lông gà đánh cô.
Dù cô có cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình và khóc, bất kể cô có hét lên thế nào: "Mẹ ơi, xin đừng đánh con nữa”, Tô Vân cũng không chịu dừng lại.
Tô Vân gọi cô là kẻ tốn cơm.
Mắng cô là đứa con gái kém cỏi.
Cô đang miên man suy nghĩ, ký ức tràn ngập trong đầu, Khương Nghênh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Đang lúc Khương Nghênh cảm thấy mình sắp ngất đi thì có một đôi bàn tay to đỡ phần lưng dưới của cô nâng cô lên, ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của Châu Dị vang lên bên tai cô:
“Ngoan nào, không sao đâu, có anh ở đây.”