Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Tích nói với vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn cô, mắt bỗng nhiên ươn ướt.

Khúc Tích sợ anh khóc, liền nháy mắt với anh: "Bùi Nghiêu, anh có đồng ý cưới em không?"

Bùi Nghiêu khàn giọng: "Đồng ý."


Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền nắm tay anh, đeo nhẫn cưới cho anh.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào, Bùi Nghiêu nắm lấy cổ tay Khúc Tích, kéo cô đứng dậy, rồi ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn bên tai cô: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này em không được phép quỳ xuống nữa, dù là với anh hay với bất kỳ ai khác."

Khúc Tích mỉm cười, véo eo anh: "Xót rồi à?"

Bùi Nghiêu: "Ừ."

Khúc Tích: "Nếu xót em thì sau này phải đối xử tốt với em đấy."

Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói: "Coi em như bà hoàng mà cung phụng."

Lễ cưới kết thúc, mọi người lần lượt xuống sân khấu.

Khúc Tích là tâm điểm của ngày hôm nay, nhưng Khương Nghênh là đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt.

Lúc xuống sân khấu, ngoài Châu Dị, Sầm Hảo và Nhậm Huyên cũng đều bảo vệ cô.

Khương Nghênh lạnh lùng gần ba mươi năm, sự ấm áp đều dành cho phần đời còn lại.

Khương Nghênh cúi đầu bước xuống bậc thang, mỉm cười: "Tôi không sao, mọi người không cần phải cẩn thận như vậy."

Sầm Hảo nhỏ giọng nói phía sau cô: "Tôi nghe Tích Tích nói cô ấy muốn làm mẹ đỡ đầu cho con của cậu."

Khương Nghênh quay đầu lại, mỉm cười: "Ừ, cậu cũng muốn sao?"

Sầm Hảo nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Được sao?"

Khương Nghênh: "Chỉ cần cậu không ngại phiền phức là được, đến lúc đó tôi sẽ thường xuyên nhờ các cậu trông con giúp đấy."

Sầm Hảo cười nói: "Không vấn đề gì, tôi rất thích trẻ con."

Khương Nghênh: "Được, vậy quyết định như vậy nhé, đến lúc đó nếu tôi bận thì sẽ gửi con cho các cậu trông."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Sầm Hảo liền huých khuỷu tay vào Nhậm Huyên đang đứng bên cạnh: "Có muốn cùng nhau làm mẹ đỡ đầu không?"

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên, có chút mong chờ, nhưng lại không tiện nói ra.

Dù sao mối quan hệ của cô và Khương Nghênh cũng chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ, không có tình cảm gì sâu sắc.

Sầm Hảo tiếp tục xúi giục cô: "Làm mẹ đỡ đầu cho cặp song sinh long phụng, cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu."

Nhậm Huyên bị Sầm Hảo thuyết phục, mỉm cười nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cười nói: "Nói trước nhé, đến lúc đó mấy người phải lì xì thật to đấy."


Nhậm Huyên biết Khương Nghênh đang làm dịu không khí, cười đáp: "Không thành vấn đề."

Xuống khỏi sân khấu, nhóm phù dâu đều có người bảo vệ, họ không đi theo cô dâu chú rể đi mời rượu, mà tìm một bàn riêng ngồi xuống, vừa ăn vừa đợi cô dâu chú rể và nhóm phù rể.

Hơn một tiếng sau, Bùi Nghiêu được mấy phù rể dìu trở về, vừa ngồi xuống ghế đã ngã xuống.

Khương Nghênh thấy vậy, đưa cho anh một cốc nước ép, nhìn Khúc Tích đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Uống bao nhiêu mà say thế này?"

Khúc Tích nhận lấy cốc nước ép, đưa cho Bùi Nghiêu, rồi quay sang nói với Khương Nghênh: "Bà còn nhớ Hoắc Du không?"

Khương Nghênh đáp: "Có ấn tượng."

Khúc Tích: "Tên khốn đó, xúi giục một đám người mời rượu, bắt Bùi Nghiêu một mình uống với tất cả bọn họ."

Khương Nghênh nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Bùi Nghiêu, nhíu mày: "Thảo nào."

Khúc Tích: "Cũng may là hôm nay là ngày vui, nếu là ngày thường, tôi nhất định sẽ lấy dép đập chết anh ta."

Nói xong, Khúc Tích quay sang chọc vào trán Bùi Nghiêu: "Anh cũng ngốc thật, anh ta bảo anh uống là anh uống à."

Bùi Nghiêu bị Khúc Tích đẩy, ngã người ra sau ghế: "Vợ ơi, anh chóng mặt."

Khúc Tích nghe vậy, tức nghẹn trong lòng, có tức cũng không thể phát tác, cô phải đỡ anh dậy: "Anh còn biết chóng mặt à, lần sau mà còn như vậy..."

Tuy Bùi Nghiêu đã uống khá nhiều, nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cô, anh nắm lấy tay Khúc Tích, kéo lên môi hôn: "Sẽ không có lần sau nữa."

Khúc Tích: "Coi như anh biết điều."

Trưa hôm đó, Bùi Nghiêu say bí tỉ, đến tối vẫn chưa tỉnh.

Mọi người trong giới vốn định đến phòng tân hôn của hai người để chúc mừng, thấy anh như vậy, ai nấy đều ngán ngẩm ra về.

Đợi mọi người đi hết, Khúc Tích ngồi bên giường, chọc vào trán Bùi Nghiêu: "Thật sự say rồi sao?"

Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đang say bỗng mở mắt ra.

Khúc Tích sững người, định nói gì đó thì bị Bùi Nghiêu ôm eo kéo vào lòng.

Khúc Tích ngạc nhiên: "Anh không say?"

Bùi Nghiêu dụi mũi vào mũi cô: "Say rồi, lại tỉnh."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích không nhịn được cười: "Anh lừa họ à?"

Bùi Nghiêu hôn lên xương quai xanh của Khúc Tích, vừa hôn vừa khàn giọng nói: "Không phải, lúc đầu anh thật sự say, sau đó tỉnh rượu, nghĩ đến bài học của Châu Dị, anh liền giả vờ say…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK