Năm nay Châu Dị 28 tuổi, mẹ anh ở chùa đúng 28 năm.
Không nghĩ cũng biết, bà đã phải trả giá thế nào cho việc chưa chồng mà chửa rồi sinh Châu Dị.
Khương Nghênh vốn không phải là người giỏi ăn nói trong cuộc sống, lúc này cô càng không biết nên nói gì.
Đôi mắt Châu Dị lúc này sâu thăm thẳm, đôi môi đẹp cong lên."Em muốn xuống xem không?"
Khương Nghênh: "Châu Dị."
Châu Dị đưa tay vuốt tóc Khương Nghênh."Đừng có nhìn tôi với ánh mắt thương hại đó, tôi không tiêu nổi."
Châu Dị nói xong đẩy cửa bước xuống.
Châu Dị khá thân thuộc với nơi này, Khương Nghênh thấy anh đi vào trong mà không quay đầu lại, nên cô chỉ đành đi theo.
Lúc ở trên xe không nhận ra điều gì, lúc xuống xe Khương Nghênh mới phát hiện, tuy ngôi chùa này có kiến trúc bên ngoài hùng vĩ, nhưng thực tế lại có hơi tiêu điều.
Có thể là vì mùa đông, nên xung quanh ngôi chùa cỏ dại mọc um tùm, không ai dọn dẹp.
Châu Dị bước vào bên trong chùa, không đi vào cổng chính, mà đi vào từ một cổng nhỏ bên hông.
Châu Dị bước ở trước, Khương Nghênh đi theo sau.
Khi hai người vừa vào cổng, được một sư phụ đang quét dọn bắt gặp.
Sư phụ nhìn hai người, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì nhìn Châu Dị và cười."A Di Đà Phật, Dị à! Đã lâu không đến nhỉ."
Châu Dị chắp tay đáp lại một câu A Di Đà Phật rồi hỏi."Tịnh Huệ sư thái có trong đó không?"
Sư phụ đưa tay chỉ vào một gian phòng."Đang ở trong phòng bà ấy."
Châu Dị mỉm cười, rồi rời đi.
Sau đó Khương Nghênh mới biết Tịnh Huệ sư thái chính là pháp hiệu của mẹ Châu Dị.
Mọi kiến trúc bên trong chùa đều mang màu sắc cổ xưa.
Châu Dị bước đến trước một gian phòng rồi gõ cửa. Chẳng bao lâu, một người phụ nữ chừng 50 tuổi, tay cầm tràng hạt từ bên trong bước ra.
Người phụ nữ này mặc đồ không giống như vị sư phụ đã gặp lúc nãy, trên người không mặc bộ màu lam mà mặc đồ như người bình thường.
Nhìn thấy Châu Dị, người phụ nữ vẻ mặt thản nhiên."A Di Đà Phật."
Châu Dị gọi."Mẹ."
Người phụ nữ không trả lời mà nhìn sang Khương Nghênh, đang đứng sau Châu Dị, rồi nở nụ cười."Bạn gái của con à?"
Người phụ nữ cười, rồi gật đầu chào Khương Nghênh.
Trái tim Khương Nghênh như thắt lại, nhưng có ai bóp cổ cô đến nghẹt thở.
Cô chưa từng bao giờ nghĩ rằng Châu Dị bên ngoài thì cao sang như vậy nhưng lại có khía cạnh đáng thương đến thế này.
Không, không nên nói là đáng thương, mà có lẽ là thê lương sẽ phù hợp hơn.
Thấy Khương Nghênh không nói gì, người phụ nữ chủ động nói."Có vào uống trà không?"
Khương Nghênh bừng tỉnh."Mẹ."
Người phụ nữ cười."Vào đi."
Sau khi Khương Nghênh và Châu Dị vào, người phụ nữ rót cho hai người hai tách trà.
Châu Dị chỉ nhìn theo người phụ nữ, bà trước sau vẫn giữ thái độ lạnh lùng xa cách. Dường như Châu Dị chỉ là một thí chủ bình thường đến thắp hương bái Phật.
Uống trà xong, bà ngồi bên cạnh im lặng niệm Phật.
Châu Dị vuốt vẻ ly trà vài lần rồi đứng lên."Hôm nay tụi con tiện đường đi ngang, công ty còn có chuyện, tối cần phải về vội."
Người phụ nữ cũng đứng lên, không hề có ý định giữ lại."Ừ, lái xe cẩn thận."
Châu Dị gật đầu. "Dạ."
Từ lúc vào cho đến lúc ra, cũng chỉ mất có nửa tiếng.
Hai người ngồi vào xe, Châu Dị móc một điếu thuốc từ trong túi, ngậm vào miệng."Lý do này đã đủ chưa? Em có hài lòng về đáp án này không?"