Châu Dị nói xong, Khúc Tích đứng hình: “Hả?”
Châu Dị thấy vậy, khẽ cười: “Không hiểu? Hay là không dám tin?”
Khúc Tích ngơ ngác nhìn Châu Dị.
Châu Dị: "Trong nhánh phụ của nhà họ Bùi xuất hiện kẻ phản bội, Bùi thị e là khó giữ nổi."
Khúc Tích vắt óc suy nghĩ, cô cảm thấy từng chữ Châu Dị nói, cô đều hiểu, nhưng khi ghép những chữ đó lại với nhau thì lại trở thành một mớ hỗn độn.
Một lúc lâu sau, Khúc Tích cố gắng nở một nụ cười: “Cơ ngơi nhà họ Bùi ở Bạch Thành vững chắc như vậy, sao có thể dễ dàng bị mấy người đó lật đổ “Gia thế nhà họ Chu ở Bạch Thành cũng lớn như vậy, không phải vẫn bị tôi lật đổ đó sao?” được?”
Châu Dị cong môi: “Gia thế nhà họ Châu ở Bạch Thành cũng lớn như vậy, không phải vẫn bị tôi lật đổ đó sao?”
Khúc Tích theo bản năng phản bác: “Sao có thể giống nhau được?”
Nói xong, Khúc Tích lại cau mày: “Bùi Nghiêu không phải còn có hai người bạn tốt là anh và Tần Trữ sao?”
Châu Dị khẽ cười: “Thương trường như chiến trường, tình bạn là thật, nhưng chuyện này, tôi và lão Tần cũng bó tay.”
Khúc Tích ngạc nhiên: “…”
Khúc Tích không biết Châu Dị nói thật hay giả.
Công ty nhỏ của cô không thể nào đạt đến tầm cỡ như Bùi thị, cô không hiểu một công ty như Bùi thị mà phá sản thì sẽ như thế nào.
Thấy Khúc Tích đứng hình, im lặng, Châu Dị gõ nhẹ ngón tay lên bàn, kéo cô về thực tại.
Khúc Tích hít một hơi thật sâu: “Nếu Bùi thị phá sản, sẽ nợ bao nhiêu tiền?”
Châu Dị giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn Tần Trữ: “Lão Bùi phá sản, sẽ nợ bao nhiêu, ông tính chưa?”
Tần Trữ thản nhiên nói: “Gia thế nhà họ Bùi lớn như vậy, không nhiều đâu, cũng chỉ... vài chục tỷ thôi."
Tần Trữ vừa dứt lời, Khúc Tích suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Cuối cùng, cô phải chống tay lên bàn mới ngồi vững được, l lắp bắp: "Vài... vài chục tỷ?"
Cả đời cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Tiền của người giàu đều được tính bằng tỷ sao?
Tần Trữ: “Phải.”
Khúc Tích câm nín.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt sau khi nhắc đến chuyện “Bùi thị nợ vài chục tỷ”.
Năm phút sau, Khúc Tích cầm túi xách đứng dậy: “Tôi có chút việc, đi trước đây.”
Nói xong, Khúc Tích đi ra cửa, khi đi ngang qua Khương Nghênh, cô nhỏ giọng nói: “Lát nữa tôi nhắn tin cho bà”
Khương Nghênh nghiêng đầu: “Ừ.”
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng, Khúc Tích rời đi.
Khương Nghênh cau mày nhìn Châu Dị: “Sao anh lại nói đùa với Khúc Tích như vậy?”
Châu Dị: “Không phải nói đùa.”
Khương Nghênh: “Cái gì?”
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh: “Không thể nói.”
Tối hôm đó, sau khi đưa Khương Nghênh về Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị lần đầu tiên không về nhà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh lái xe đến công ty, vừa bước vào bộ phận quan hệ công chúng, cô đã nghe thấy mọi người “bàn tán” về chuyện của Bùi thị.
“Không thể nào? Chỉ sau một đêm, Bùi thị đã phá sản rồi sao?”
“Thật hay giả vậy?”
“Nghe nói bây giờ đang thanh lý tài sản rồi, sao có thể giả được?”
“Trời ơi, đúng là thời thế thay đổi, Bùi thị là ông trùm bất động sản ở Bạch Thành, thế mà nói phá sản là phá sản luôn...”
Mấy người đang bàn tán hăng say, thì có người nhìn thấy Khương Nghênh, liền ho khan vài tiếng để nhắc nhở.
Mọi người giật mình, lập tức quay trở lại chỗ ngồi của mình, có người táo bạo hơn thì chủ động chào hỏi Khương Nghênh.
“Giám đốc Khương, chào buổi sáng.”
Khương Nghênh thản nhiên đáp: “Chào buổi sáng.”
Nói xong, Khương Nghênh nhìn Kiều Nam: “Tiểu Kiều, vào đây một lát.”