Đọc xong tin nhắn của Sầm Hảo, Khương Nghênh liếc nhìn Khúc Tịch.
Khúc Tịch nháy mắt: "Không hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó à?"
Khương Nghênh cười khẽ: "Hiểu mà không hiểu."
Cô hiểu Sầm Hảo gửi tin nhắn kiểu này chắc chắn có liên quan đến Tần Trữ.
Nhưng không hiểu là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người.
Khúc Tịch nhìn ra sự tò mò trong mắt Khương Nghênh, liền cầm lại điện thoại cất vào túi: "Muốn biết à?"
Nghe Khúc Tịch nói vậy, Khương Nghênh không lên tiếng ngay, luôn cảm thấy cô nàng đang giấu diếm điều gì đó.
Quả nhiên, giây tiếp theo Khúc Tịch nói: "Bảo Châu Dị nhà bà tìm tài xế đến đón, đến nơi rồi tôi sẽ nói cho bà biết."
Khương Nghênh nheo mắt: "..."
Thấy ánh mắt Khương Nghênh lóe lên tia nguy hiểm, Khúc Tịch buông chân đang kẹp chân Khương Nghênh ra, cười nói nhìn sang Châu Dị: "Châu tổng, rõ ràng vợ anh muốn hóng chuyện này, anh có muốn chiều vợ anh không?"
Châu Dị nhếch mép: "Nhất định phải chiều."
Nói xong, Châu Dị lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Cúp máy, Châu Dị xoay xoay điện thoại trong tay, nhìn Khúc Tịch với vẻ mặt "cười như không cười": "Khúc tổng, được chưa?"
Khúc Tịch giơ tay ra hiệu "ok" với Châu Dị, rồi trượt vali về phía Bùi Nghiêu: "Đến nơi tôi sẽ nói cho hai người biết."
Năm phút sau, tài xế đến đón.
Tài xế là người Anh, nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát.
Sau khi xuống xe, tài xế chào hỏi Châu Dị, rồi giúp mọi người xách hành lý.
Sau khi lên xe, tài xế cười nói với Châu Dị: "Bạn cũ, hoan nghênh cậu trở lại, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ?"
Châu Dị ngồi ở ghế sau cười khẽ: "Dạo này làm ăn tốt chứ?"
Tài xế: "Nhờ phúc của cậu, làm ăn rất tốt."
Nói rồi, tài xế nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu, nói thêm: "Nhưng gần đây có một người đến tranh giành khách hàng, rất biết cách lấy lòng người khác."
Châu Dị trêu chọc: "Còn có người biết lấy lòng hơn cậu sao?"
Tài xế gãi đầu ngượng ngùng: "Chút tài mọn này của tôi chẳng phải là do cậu dạy sao."
Tài xế và Châu Dị trò chuyện suốt đường đi.
Qua cuộc trò chuyện của hai người, ba người còn lại nắm được một số thông tin.
Thứ nhất, người tài xế này không phải tài xế, mà là chủ một homestay, tên là Thorn.
Thứ hai, Thorn này là bạn cũ của Châu Dị, quan hệ giữa hai người khá tốt.
Thứ ba, Châu Dị đã từng đến Positano một lần cách đây vài năm, mục đích là gì thì không rõ, nhưng Bùi Nghiêu và Khương Nghênh đều không biết chuyến đi này của anh.
Sau hơn hai tiếng lái xe, xe đến Positano.
Những con đường quanh co, biển xanh thẳm, những ngôi nhà san sát nhau như được xây dựng trên vách đá.
Phong cảnh độc đáo, đẹp như mơ.
Khúc Tịch vừa nhìn thấy khung cảnh này đã bị chinh phục, giục Khương Nghênh hạ cửa kính xe xuống, rồi dựa vào người Khương Nghênh nhìn ra ngoài: "Phong cảnh ở đây đẹp đến mức siêu thực..."
Khương Nghênh dựa vào ghế, cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, gió biển thổi vào, làm rối tung mái tóc của cô.
Châu Dị nhìn Khương Nghênh qua gương chiếu hậu với ánh mắt si tình.
Thorn vừa lái xe vừa liếc nhìn Châu Dị, nhỏ giọng hỏi: "Vợ cậu à?"
Châu Dị thu hồi ánh mắt, khẽ cười: "Ừ."
Thorn ngạc nhiên nhướng mày, sau đó lắc đầu cười nói: "Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, đời người không có khúc mắc nào là không thể vượt qua, vậy mà cậu còn nói với tôi là nhất định phải cưới cô gái ấy, cậu..."
Châu Dị mỉm cười: "Cô ấy chính là cô gái đó."