Phải nói rằng, Liễu Trữ “nắm thóp” Kỷ Mẫn rất giỏi.
Liễu Trữ nói xong, Kỷ Mẫn nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.
Liễu Trữ véo má cô: "Ngoan nào, đợi em kết hôn, chị Liễu Trữ sẽ tặng em cái khác."
Kỷ Mẫn: "..."
Một lúc sau, dưới ánh mắt ấm ức của Kỷ Mẫn, Liễu Trữ lên lầu.
Cảnh tượng dưới lầu bị hai người đàn ông đứng trên lầu nhìn thấy hết.
Liễu Trữ lên lầu, Kỷ Trác liền bước tới, nịnh nọt: "Vợ à, chỉ có em mới trị được con bé Mẫn Mẫn đó."
Liễu Trữ liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Kỷ tổng tự trọng nhé, đừng gọi bừa."
Kỷ Trác: "?"
Liễu Trữ: "Theo kịch bản của Mẫn Mẫn, bây giờ em đang đi xem mắt phải không?"
Kỷ Trác: "??"
Nhìn thấy vẻ mặt hơi giận của Kỷ Trác, Liễu Trữ mỉm cười, nhìn xuống phòng khách tầng một: "Mẫn Mẫn, theo kịch bản của em, bây giờ chị đang xem mắt với ai?"
Kỷ Mẫn nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là cậu út nhà họ Lý?"
Liễu Trữ mỉm cười: "Ồ, vừa hay mấy hôm trước cậu ta có mời chị đi ăn, nhưng chị không đi."
Liễu Trữ vừa dứt lời, trên tầng hai liền vang lên tiếng gầm rú của Kỷ Trác: "Kỷ Mẫn!!"
Mười mấy phút sau, Kỷ Mẫn bị Nhiếp Chiêu đưa ra khỏi nhà họ Kỷ, nhét vào trong xe.
Kỷ Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn anh, Nhiếp Chiêu xoa trán, bất lực nói: "Vợ à, hay là chúng ta về nhà mình để yêu đương lại từ đầu nhé?"
Kỷ Mẫn: "Về nhà có được không khí này sao?"
Nhiếp Chiêu nói thật: "Không khí hôm nay, nói thật là anh thấy cũng bình thường."
Nói xong, thấy Kỷ Mẫn không vui, Nhiếp Chiêu liền sửa lời: "Anh thấy không khí ở nhà sẽ tốt hơn."
Khoảng một tiếng sau, hai người về đến biệt thự.
Nhiếp Chiêu vừa dừng xe đã nhận được tin nhắn của Kỷ Trác: Nếu ông còn để em gái tôi về nhà nữa, thì đừng làm anh em nữa.
Nhiếp Chiêu: Đó không phải là em gái ruột của ông sao?
Kỷ Trác: Từ hôm nay trở đi! Không! Phải! Nữa!
Sau vụ náo loạn hôm đó, cả nhà họ Kỷ như thể đã có một thỏa thuận ngầm, suốt cả tuần sau đó, không một ai liên lạc với Kỷ Mẫn.
Ngay cả khi Kỷ Mẫn gọi điện thoại cho họ, cũng không ai nghe máy.
Cuối cùng, Kỷ Mẫn không nhịn được nữa, liền nhắn tin cho mẹ Kỷ: Mẫu hậu đại nhân, sao người không nghe điện thoại của thần thiếp?
Hai mươi phút sau, mẹ Kỷ mới trả lời: Quên chặn WeChat của con rồi, đừng nhớ mẹ.
Kỷ Mẫn nhắn tin lại, thì thấy thông báo "bạn đã bị đối phương chặn".
Nhìn hộp thoại chat với mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn trầm tư suy nghĩ.
Lúc Nhiếp Chiêu tan làm về nhà, Kỷ Mẫn đang ngồi co ro trên sofa, suy nghĩ về cuộc đời.
Nhiếp Chiêu bước tới, cười hỏi: "Sao vậy em?"
Kỷ Mẫn đưa tay ra, muốn anh ôm: "Chồng ơi, ôm em."
Cả tuần nay, Kỷ Mẫn đều gọi Nhiếp Chiêu là "chú", tiếng "chồng ơi" này khiến Nhiếp Chiêu hơi sững người, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Kỷ Mẫn, đưa tay ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hai người nhìn nhau, Nhiếp Chiêu khẽ cười: "Không yêu đương nữa à?"
Kỷ Mẫn chống hai tay lên vai anh, hôn lên môi anh: "Không yêu nữa, chán lắm."
Nhiếp Chiêu cười khẽ: "Vậy em nói xem cái gì mới vui?"
Kỷ Mẫn dùng ngón tay v.uốt v.e cổ áo sơ mi của anh, rồi ghé sát vào tai anh, thỏ thẻ: "Chồng ơi, chúng ta kết hôn trước, yêu sau mà."
Nhiếp Chiêu nghe vậy, cúi đầu.
Kỷ Mẫn nghiêng đầu, hôn anh, giọng nói có chút nũng nịu: "Chồng, sao anh lại tốt với em như vậy? Dù em có đưa ra yêu cầu vô lý nào, anh cũng đồng ý."
Nhiếp Chiêu quấn lấy lưỡi cô, lùi lại một chút, m.út môi cô, trầm giọng nói: "Anh nói anh yêu em, chưa bao giờ là nói suông."