Nghe thấy tiếng mở cửa, Châu Dị nghiêng người về phía sau, thâm ý nói:
"Lâu vậy?"
Tần Trữ kéo ghế ra hiệu cho Sầm Hảo ngồi xuống, anh đặt hai tay lên lưng ghế của cô, mỉm cười đáp:
“Chẳng còn cách nào khác, sức khỏe tôi khá tốt.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu đùa giỡn nói:
"Không biết tốt hay không."
Tần Trữ:
“Dù gì cũng là anh em, nếu ông thực sự muốn thử thì…”
Tần Trữ chưa kịp nói hết câu thì Bùi Nghiêu đã cảm thấy buồn nôn trước câu nói ấy:
“Stop! Im miệng đi!”
Nói xong, Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Châu Dị, tiếp tục chủ đề:
"Châu Nhỏ, tôi rất tò mò, trước kia ông là tiên gì mà giờ còn phải hạ phàm? Bị kiếp nạn à?”
Châu Dị giễu cợt nói:
"Chỉ là tiểu tiên nhỏ thôi, Trương Quả Lão.”
Bùi Nghiêu sửng sốt một chút:
"Hả?"
Châu Dị chậm rãi chân thành nói:
"Tôi xuống trần gian không phải để làm chuyện lớn gì, chỉ là đi tìm một con lừa."
Bùi Nghiêu: "..."
Tần Trữ xắn tay áo lên:
“Lại còn là một con lừa bướng.”
Bùi Nghiêu: "..."
Cái gì gọi là nói bóng nói gió?
Cái gì gọi là mượn gió bẻ măng?
Hôm nay có thể xem như Bùi Nghiêu đã cảm nhận được rất rõ.
Bùi Nghiêu dựa vào ghế không nói gì, nhìn Châu Dị và Tần Trữ chửi rủa.
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh không nhịn được cười, môi mỏng nhếch lên, nắm tay cô ở dưới gầm bàn.
Nhận thấy Châu Dị có chút động tĩnh, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị mở miệng nói:
"Vợ."
Khương Nghênh vẫn im lặng, cụp mắt xuống, tay kia cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh Châu Dị, nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, hạ giọng nói:
"Châu Nhỏ, ông có thể chừng mực lại một chút được không? Trước đây ông chỉ là tiện ngầm, giờ thì ông lẳng công khai.”
Châu Dị quay lại nhìn Bùi Nghiêu:
"Gần đây ông không gặp Sếp Khúc à?"
Nhắc đến Khúc Tích, trên mặt Bùi Nghei6u hiện lên vẻ bất an:
“Tại sao tôi phải gặp cô ấy?”
Châu Dị:
"Thì bàn chuyện công việc! Chứ ông muốn làm gì?"
Khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Hoắc Du tươi cười bước vào.
Khi Hoắc Du nhìn thấy Châu Dị, giống như nhìn thấy anh trai của mình, anh ta tiến tới ôm chặt Châu Dị.
Châu Dị đẩy ra với vẻ mặt chán ghét.
Hoắc Du:
"Anh Dị, anh vào lúc nào vậy? Vừa rồi em đang ở cửa khách sạn, sao không thấy anh?"
Châu Dị:
“Mắt cậu lệch rồi.”
Hoắc Du giơ tay sờ chóp mũi hắn, liếc nhìn Tần Trữ, nhỏ giọng nói:
"Chứ còn gì nữa? Suýt nữa đắc tội với người của anh Trữ rồi.”
Nói xong, Hoắc Du nháy mắt với Châu Dị và Bùi Nghiêu:
"Anh Trữ và Cô Sầm quan hệ thế nào vậy?"
Châu Dị cười nói: "Bạn."
Hoắc Du:
“Em không tin.”
Châu Dị nói đùa:
“Nếu không tin thì tự mình đi hỏi anh Trữ của cậu đi.”
Vừa được bảo đi hỏi Tần Trữ, Hoắc Du lập tức im lặng.
Hoắc Du bước vào phòng không lâu, những người phục vụ bắt đầu lần lượt lên món.
Sau khi tất cả thức ăn đã được dọn ra, Hoắc Du rót đầy rượu cho mình, đứng dậy nâng ly nói:
“Hôm nay em trai này đã làm sai, nên sẽ tự phạt ba ly.”
Hoắc Du nói xong uống hết rượu trong tay rồi uống thêm hai ly nữa.
Uống xong ba ly rượu, Hoắc Du đặt tay lên bàn, nhìn Sầm Hảo:
“Cô Sầm, hôm nay tôi thật lòng xin lỗi về chuyện này.”
Sầm Hảo khẽ mỉm cười, đứng dậy đưa cho Hoắc Du một ly rượu:
"Tôi uống không giỏi, chỉ uống với anh một ly thôi. Chuyện hôm nay xem như đã qua.”
Trông Sầm Hảo có vẻ là cô gái dịu dàng, nhưng lời nói và hành động lại không chút mơ hồ, uống một ly rượu xong, Sầm Hảo mỉm cười với Hoắc Du.
Hoắc Du không ngờ Sầm Hảo lại trả lại ly rượu cho mình, hắn sửng sốt, cười nói:
"Quả nhiên là bạn của anh Trữ, cô thật rộng lượng!"
Sau khi cho qua chuyện này, bầu không khí sau đó trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Du và Bùi Nghiêu là người tạo bầu không khí, nên nói liên tục.
Châu Dị và Tần Trữ nói chuyện công việc, nhưng vì có Hoắc Du nên họ chỉ có thể nói chuyện hời hợt.
Khương Nghênh và Sầm Hảo không quen nhau nên tỏ ra lịch sự và mỗi người mạnh ai nấy ăn.
Ăn xong, Hoắc Du đi thanh toán tiền, Tần Trữ rời đi trước để tiễn Sầm Hảo về nhà.
Trên đường đi, Tần Trữ nhận được điện thoại của cấp dưới, nói rằng bọn côn đồ ở Chí Tôn đã được giải quyết.
Tần Trữ:
“Đó là người của Hoắc Du, cậu ta không gọi cậu để xin à?”
Vệ sĩ:
"Không có."
Tần Trữ cười lạnh:
"Tôi đã đánh giá thấp cậu ta."
Cúp điện thoại xong, Tần Trữ liếc nhìn Sầm Hảo đang ngồi ở ghế phụ.
Sầm Hảo nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, ngơ ngác nhìn màn đêm đen kịt.
Tần Trữ quay mặt đi, tiếp tục lái xe.
Ở bên kia, Châu Dị và những người khác vừa ra khỏi phòng, đã gặp Khúc Tích ra từ phòng đối diện.
Mọi người nhìn nhau, Khúc Tích chớp chớp mắt:
"Mọi người lén tôi ăn nhậu à?"
Khương Nghênh cười nói:
"Hoàn cảnh đặc biệt, không phải tiệc tối."
Khúc Tích nhìn Khương Nghênh và Châu Dị với ánh mắt:
"Tôi không tin."
Châu Dị:
"Sếp Khúc có khách hàng?"
Khúc Tích liếc nhìn căn phòng phía sau, bước tới trước, trầm giọng nói:
"Bên A, chó má lắm.”
Sau khi nói chuyện với Châu Dị, Khúc Tích liếc nhìn Bùi Nghiêu và nghĩ: Không thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy anh ta, thôi vậy, đưa đầu cũng bị chém mà rụt đầu cũng bị chém.
Sau khi Khúc Tích chuẩn bị xong tinh thần, cô mỉm cười với Bùi Nghiêu và nói:
"Sếp Bùi, anh cũng đến à. Thật trùng hợp."
Bùi Nghiêu cau mày:
"Với tửu lượng này mà cô cũng dám ra ngoài tiếp khách một mình.”