Có người “giả nai”, có người “trà xanh”, kiểu nam tính không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có.
Nữ streamer này có lẽ là người đầu tiên dám tặng đồ lót khiêu gợi để "thả thính" như thế này.
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nghiêng đầu, nhướng mày: “Em nhớ nữ streamer này tên là Tống Dĩnh?”
Châu Dị thành thật nói: “Anh không rõ.”
Khương Nghênh nhướng mày: “Anh không xem danh thiếp cô ta đưa à?”
Châu Dị cong môi, hai tay đút túi: “Không xem.”
Nói xong, anh bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà đồ cô ta tặng cũng không tệ."
Khương Nghênh nghe vậy liền nheo mắt.
Châu Dị cười, trầm giọng nói: "Hợp với em lắm đấy."
Khương Nghênh cong môi: "Nằm mơ đi."
Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Châu Dị và Khương Nghênh định đi khám sức khỏe.
Ai ngờ, hai người chưa ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Bùi Nghiêu.
Trong điện thoại, Bùi Nghiêu hạ giọng: “Châu Dị, ông đang ở đâu?”
Châu Dị một tay cầm điện thoại, một tay nghịch chìa khóa xe, thản nhiên nói dối: “Đang tăng ca ở công ty.”
Bùi Nghiêu không tin: “Cuối tuần ông tăng ca cái gì?”
Châu Dị cười khẩy: “Nếu không phải cuối tuần, thì không gọi là tăng ca, mà gọi là đi làm.”
Bùi Nghiêu bên kia nghẹn lời.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu lại lên tiếng: “Châu Dị, không giấu gì ông, bên này tôi gặp chút trục trặc."
Châu Dị dựa vào tủ giày, ra hiệu cho Khương Nghênh đi giày, anh cười khẩy: "Sao thế? Tối qua bố vợ chăm sóc ông không tốt à?"
Nghe thấy hai chữ “bố vợ”, Bùi Nghiêu tức nghẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đừng có chọc vào nỗi đau của tôi.”
Châu Dị: “Lão Bùi, giọng điệu này của ông không giống như đang nhờ vả người khác cho lắm."
Bùi Nghiêu đang cần người giúp đỡ, nên không dám nói nhiều: "Tôi sai rồi."
Châu Dị cười: "Cái gì? Nói to lên, tôi không nghe thấy."
Bùi Nghiêu: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa, ông đừng nói nhảm nữa, mau qua đây đi, ông mà không qua đây nữa thì tôi phát điên lên mất."
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa.
Bùi Nghiêu nín thở, cúp máy.
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Châu Dị khẽ cười, nhìn Khương Nghênh: “Có lẽ chúng ta phải đến nhà họ Khúc một chuyến."
Khương Nghênh ngẩng đầu lên: “Bùi Nghiêu gọi à?”
Châu Dị cất điện thoại vào túi: "Ừm, cậu ta nói gặp chút trục trặc, nếu anh không qua đó thì cậu ta sẽ phát điên."
Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền nhớ đến tin nhắn mà Khúc Tích gửi cho cô tối qua, cô không nhịn được cười: “Chắc là liên quan đến chú Khúc.”
Châu Dị tiếp lời: "Chắc chắn là vậy."
Một tiếng sau, Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến nhà họ Khúc.
Hai người xuống xe, Châu Dị mở cốp xe, lấy hộp quà đã chuẩn bị từ trước ra: "Đi thôi".
Khương Nghênh cử động ngón tay, sau đó khoác tay Châu Dị.
Châu Dị thấy vậy, nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh không giải thích, tai cô đỏ ửng.
Châu Dị cúi đầu, đột nhiên cười: "Chúng ta thế này có tính là đi gặp phụ huynh không?"
Khương Nghênh không do dự đáp: “Coi như vậy, bố mẹ Khúc Tích luôn đối xử rất tốt với em, mấy năm em đi học, hai người thường xuyên nhờ Khúc Tích mang đồ ăn vặt cho em, thỉnh thoảng cuối tuần lại nấu những món em thích, mua quần áo cho Khúc Tích cũng sẽ mua cho em một bộ...”
Khương Nghênh nói một cách thản nhiên, nhưng Châu Dị nghe xong thì cảm thấy xót xa.
Vì hai tay đang xách đồ, Châu Dị cúi đầu xuống, hôn lên trán Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh của anh thật đáng yêu.”