Châu Dị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, phụ nữ theo đuổi anh vô số kể.
Nhìn phụ nữ, không cần phải tiếp xúc nhiều, chỉ cần nghe giọng nói là đã có thể đánh giá được bảy tám phần.
Trước đây Bùi Nghiêu từng nói, nếu một ngày nào đó Bạch Thành tổ chức cuộc thi "chuyên gia nhận diện trà xanh", Châu Dị xếp thứ hai, thì chắc chắn không ai dám xếp thứ nhất.
Đối phương vừa dứt lời, Châu Dị lo lắng Tô Dĩnh sẽ nghe thấy, gây ra chuyện không hay, anh lặng lẽ vỗ vai Khương Nghênh, đứng dậy, nghe điện thoại.
Sự im lặng trong giây lát của Châu Dị khiến người phụ nữ ở đầu dây bên kia vui mừng, tưởng rằng anh đang đợi cô ta nói tiếp.
Châu Dị chưa đi đến lầu hai, đã nghe thấy giọng nói “giả vờ e thẹn” của người phụ nữ: “Châu tổng, em là streamer Tống Dĩnh thuộc công ty của anh, tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi uống cà phê.”
Đối phương vừa dứt lời, Châu Dị liền dừng bước.
Tống Dĩnh?
Châu Dị có ấn tượng với cái tên này.
Không phải vì món quà độc đáo mà cô ta tặng, mà vì cái tên này đã từng được Khương Nghênh nhắc đến.
Châu Dị gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn cầu thang, quay đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh đang nói chuyện với Tô Dĩnh, nhận thấy Châu Dị đang nhìn mình, cô quay đầu lại.
Châu Dị nhép miệng: “Vợ ơi, lại đây.”
Khương Nghênh thấy vậy, khựng lại nửa giây, sau đó quay đầu nói với Tô Dĩnh: “Dì, dì đợi cháu một lát, cháu nói chuyện với A Dị một chút.”
Tô Dĩnh mỉm cười dịu dàng: “Ừ, đi đi.”
Tô Dĩnh vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đứng dậy, đi về phía Châu Dị.
Trên cầu thang, Châu Dị vòng tay qua eo Khương Nghênh, kéo cô lên, cúi đầu, ghé sát tai cô: “Tống Dĩnh.”
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh.
Châu Dị đột nhiên cười: “Gan lớn thật đấy.”
Châu Dị đang nói chuyện với Khương Nghênh, thì Tống Dĩnh ở đầu dây bên kia cũng không “yên phận”, cô ta dùng lời nói khiêu khích Châu Dị.
“Châu tổng, anh nhận được váy ngủ em tặng chưa?”
“Anh có thích không?”
“Thật ra bộ váy ngủ đó không hợp với em lắm, những chỗ khác thì ổn, chủ yếu là cúp ngực và eo không vừa, cúp ngực hơi nhỏ, eo lại hơi rộng.”
Hai câu này của Tống Dịn, "thả thính" rất khéo léo.
Cúp ngực váy ngủ nhỏ, chứng tỏ vòng một của cô ta lớn.
Eo váy ngủ rộng, chứng tỏ eo cô ta rất thon.
Eo thon ngực khủng.
Chỉ cần nghe thôi, cũng đủ khiến đàn ông liên tưởng.
Tống Dĩnh nói xong, đợi mãi không thấy Châu Dị đáp lại, cô ta làm nũng qua điện thoại: “Châu tổng, tối nay anh có rảnh không?”
Lúc Tống Dĩnh nói chuyện, Châu Dị cố ý đưa điện thoại đến gần tai Khương Nghênh.
Đợi Tống Dĩnh nói xong, Châu Dị nhướng mày nhìn Khương Nghênh: “Vợ?”
Nghe thấy lời nói của Tống Dĩnh, Khương Nghênh không những không tức giận, mà còn cười, cô mấp máy môi: “Chuyện của anh, tự anh giải quyết.”
Nói xong, Khương Nghênh đưa tay kéo cổ áo Châu Dị xuống.
Châu Dị thuận thế cúi đầu xuống, Khương Nghênh ghé sát tai anh, nói: “Chồng, anh tưởng anh vẫn là Châu tổng của trước kia à?”
Châu Dị khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: “Không phải nữa sao?”
Khương Nghênh: "Nếu em nói là phải, anh có dám nhận không?"
Nếu là nửa năm trước, chắc chắn Khương Nghênh sẽ không nói ra những lời này.
Nhưng bây giờ, Khương Nghênh không chỉ nói ra, mà còn không cảm thấy gượng gạo hay khó chịu.
Khương Nghênh nói xong, nhân lúc quay lưng về phía phòng khách, cô nghiêng người về phía trước, cắn nhẹ vào tai Châu Dị.
Châu Dị “hít hà” một tiếng, siết chặt eo Khương Nghênh.
Khương Nghênh buông ra, thổi nhẹ vào tai Châu Dị: “Xử lý cho tốt.”
Châu Dị trầm giọng hỏi: “Có thưởng không?”
Khương Nghênh: "Đào hoa rồi mà còn muốn thưởng? Châu Dị, anh "ngựa quen đường cũ" rồi."
Khương Nghênh nói câu này với vẻ mặt nghiêm túc, Châu Dị nghe vậy, khẽ cười: “Ừ, ngựa quen đường cũ, được nuông chiều nên sinh hư.