Khúc Tích phát hiện ra những gì cô muốn và những gì Bùi Nghiêu cho dường như không giống nhau.
Cô chìm đắm trong sự dịu dàng, nhấp nhô theo từng đợt sóng.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn níu lấy cổ áo sơ mi của Bùi Nghiêu, hơi thở như hoa lan, cố gắng nắm bắt thứ gì đó.
Bùi Nghiêu ăn mặc chỉnh tề, thậm chí cả thắt lưng quần tây cũng chưa cởi ra.
Khúc Tích nhìn anh, đuôi mắt ửng đỏ.
Trong lòng thầm mắng: Đồ chó, càng già càng có sức hút.
Những năm trước còn có khuyết điểm, EQ thấp, ngốc nghếch.
Bây giờ thì mọi việc đều suôn sẻ, nắm bắt cô càng thêm chuẩn xác.
Những đợt sóng d.ụ.c v.ọng ập đến, đơt này cao hơn đợt trước.
Khúc Tích khép hờ mắt, giọng nói vô tình bật ra mang theo tiếng khóc, "Ông xã."
Bùi Nghiêu ôm chặt cô, hôn lên khóe môi, rồi lại hôn lên đuôi mắt cô, "Vợ à, còn chưa bắt đầu mà, em khóc cái gì."
Nghe vậy, ánh mắt Khúc Tích vẫn còn mơ màng chưa hoàn hồn, bàn chân trắng nõn bị Bùi Nghiêu nắm lấy mắt cá chân đặt lên vai anh.
Khúc Tích vừa rồi chỉ là giọng nói mang theo tiếng khóc, bây giờ thì thật sự sắp khóc rồi, "Ông xã."
Bùi Nghiêu dùng bàn tay to vén những sợi tóc ướt trên má cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp, "Suỵt, vợ à, nhỏ tiếng thôi, Tiểu Sơ vừa mới ngủ, đừng làm con bé thức giấc..."
Nghe thấy lời Bùi Nghiêu, Khúc Tích đỏ mặt, cắn chặt môi.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Tích một tay ôm lấy eo đau nhức, một tay cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Khương Nghênh để than thở.
"Người đàn ông này nếu mà nhỏ nhen thì thật sự không còn chuyện gì của phụ nữ nữa rồi."
"Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, chuyện cũ rích như vậy mà anh ta vẫn lôi ra để nói."
"Tôi cũng chỉ là nể mặt Bùi Sơ, nếu không thì với thái độ của anh ta tối qua, tôi nhất định ly hôn với anh ta."
Khương Nghênh trêu chọc qua điện thoại, "Bà chắc chắn nỡ ly hôn với Bùi Nghiêu sao?"
Khúc Tích, "Có gì mà không nỡ? Cóc ba chân khó tìm, đàn ông ba chân thì nhiều."
Khương Nghênh, "Được rồi, bà cứ mạnh miệng đi."
Khúc Tích, "À đúng rồi, đầy tháng con gái nhà lão Trần, hai người định tặng gì?"
Khương Nghênh nói, "Vẫn chưa nghĩ ra, hai người thì sao?"
Khúc Tích thở dài, "Chúng tôi cũng chưa nghĩ ra, không được thì tôi định tặng một căn nhà, vừa hay mấy hôm trước dự án của Bùi thị ở phía nam thành phố vừa hoàn thành, để lại cho con gái lão Trần một căn penthouse."
Khương Nghênh, "Hào phóng đấy."
Khúc Tích đắc ý, "Đấy thấy chưa, tôi làm mẹ nuôi cũng không phải là vô ích."
Khúc Tích vừa nói xong, Bùi Nghiêu ở phía sau tiếp lời, "Em làm mẹ nuôi đúng là không vô ích, mỗi đứa con nuôi đều có một căn nhà."
Lúc này Khúc Tích vẫn đang giận anh, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, "Đây gọi là tình mẫu tử."
Bùi Nghiêu mặc vest chỉnh tề, cúi người cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường đeo vào cổ tay, "Em muốn thể hiện tình mẫu tử thì đừng có xẻo thịt bố nuôi của chúng chứ."
Tất cả những căn nhà tặng đi đều là nhà của Bùi thị.
Nghe thấy hai người như sắp cãi nhau, Khương Nghênh lặng lẽ cúp điện thoại.
Khương Nghênh vừa cúp máy, Khúc Tích và Bùi Nghiêu đã cãi nhau.
Bùi Nghiêu vốn định trêu chọc Khúc Tích, thấy cô thật sự tức giận, nhíu mày, vội vàng bước đến trước mặt cô ôm cô vào lòng, "Anh chỉ đùa thôi mà, sao lại giận thật vậy?"
Khúc Tích nói bằng giọng mũi, "Anh xin lỗi em đi."
Bùi Nghiêu, "Vợ à, anh xin lỗi."
Khúc Tích, "Xin lỗi em về chuyện tối qua."
Bùi Nghiêu bật cười, nhận ra nguyên nhân gốc rễ ở đây, ôm chặt cô hơn một chút rồi nói, "Vợ à, chuyện này anh không thể xin lỗi, bởi vì lỗi này anh chắc chắn sẽ tái phạm, hơn nữa, lần sau có khi còn mạnh tay hơn lần này."
Khúc Tích, "Đồ già dê."
Bùi Nghiêu, "Chậc, rõ ràng là 'gừng càng già càng cay'."