Sầm Hảo muốn rút tay ra, nhưng Tần Trữ lại càng siết chặt hơn.
Một lúc sau, Tần Trữ trầm giọng nói: “Hôm đó A Dị hỏi anh có "cưỡng ép" em không, anh nói anh không biết.”
Nói xong, Tần Trữ hơi nghiêng đầu, hôn lên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Hảo Hảo, anh có thể "cưỡng ép" em, nhưng… anh không nỡ.”
Bên kia, Châu Dị đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn Tần Trữ xuống xe cùng Sầm Hảo, sau đó anh kéo rèm cửa lại, xoay người lên giường.
Khương Nghênh cảm nhận được anh lên giường, theo bản năng rúc vào lòng anh: “Còn chưa ngủ sao?”
Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô, cười khẽ: "Ngủ ngay đây."
Khương Nghênh lơ mơ nói: "Thực ra em đều biết cả."
Châu Dị vừa mới nhắm mắt, nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, anh ngạc nhiên mở mắt ra: "Biết gì cơ?"
Khương Nghênh chui vào lòng Châu Dị, ôm chặt lấy anh nói: “Tối nay bọn họ đều không về, thực ra là sợ chúng ta cô đơn, nhà người ta kết hôn đều rộn ràng náo nhiệt, chúng ta thì...”
Khương Nghênh nói đến đây thì dừng lại.
Cô gái kiên cường ấy, giờ phút này đã buông bỏ hết thảy mạnh mẽ.
Châu Dị nghe vậy liền ôm cô chặt hơn, trong lòng anh tràn ngập sự ấm áp và dịu dàng: “Vợ à, sau này chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, chúng ta sẽ yêu thương nhau, sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long, sẽ làm tấm gương tốt cho con cái, anh sẽ dạy dỗ con cái của chúng ta tốt, để chúng có quan niệm sống, quan niệm giá trị và quan niệm tình yêu đều đúng đắn."
Khương Nghênh: "Ừm."
Châu Dị: “Vợ à, anh yêu em."
Châu Dị vừa dứt lời, ngực anh bỗng ướt nhòe.
Khương Nghênh đã khóc, khóc không thành tiếng.
Châu Dị nhẹ nhàng ôm cô, vỗ lưng cô: “Ngoan, mọi chuyện qua rồi…”
Ngày hôm sau.
Năm giờ sáng, Khương Nghênh và Châu Dị còn chưa tỉnh ngủ, đã bị tiếng đập cửa ồn ào bên ngoài đánh thức.
“Cô dâu chú rể đâu rồi?”
“Cô dâu chú rể làm ăn gì thế hả? Mặt trời lên cao rồi còn chưa dậy?”
“Không lẽ là tối qua động phòng hoa chúc rồi à?”
“Hai người ấy động phòng từ tám trăm năm trước rồi, hahaha."
Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, Châu Dị mở mắt ra, mắng: "Mấy người chán sống rồi à."
Khương Nghênh nằm trên ngực anh, cả người vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, thậm chí cô còn không phân biệt được giọng nói của ai với ai.
Châu Dị vừa dứt lời, tiếng ồn bên ngoài càng thêm lớn.
Lúc này Khương Nghênh mới nghe rõ, người nói chuyện là Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu đứng ngoài cửa, đầu tiên là đập cửa hai cái, sau đó trêu chọc: "Cô dâu có mặc quần áo không, nếu có thì bọn tôi phá cửa đấy!"
Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang mặc váy ngủ một cái, cười nói: "Không mặc."
Châu Dị vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Kỷ Trác: "Ồ, không mặc à, vậy thì chúng ta càng phải phá cửa, nào, anh em cùng lên..."
Kỷ Trác vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Bùi Nghiêu hét lên: “Một, hai, ba."
Ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ chưa khóa bị một đám người đẩy ra.
Châu Dị chửi thề một tiếng, kéo chăn lên che cho Khương Nghênh.
Bùi Nghiêu, Tần Trữ, Trần Triết, Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác ùa vào, nhảy lên giường, lôi Châu Dị xuống.
Quần áo trên người Châu Dị bị xé rách, Khúc Tịch, Sầm Hảo, Nhậm Huyên đứng ngoài cửa vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn.
Châu Dị vừa cười vừa mắng: "Hôm nay là ngày tôi kết hôn đấy."
Mọi người cười ha hả: "Cho nên bọn tôi mới trêu ông chứ!"