Tình hình của bà ta ở nhà họ Châu trông có vẻ ổn định nhưng thực chất lại đang bị cô lập.
Vu Chính đã tính toán trước điểm này, nên cố tình lái câu chuyện sang chuyện của Khương Nghênh.
Anh ta đang đánh cược, đánh cược rằng chuyện của Khương Nghênh chính là nút thắt trong lòng Lục Mạn, đánh cược rằng dưới áp lực nặng nề này, đối mặt với sự quan tâm "thiện ý", Lục Mạn sẽ buông bỏ phòng bị mà chọn cách trút bỏ tâm tư.
Quả nhiên, Lục Mạn đã cắn câu.
Sau khi Lục Mạn nói xong, Vu Chính không trả lời ngay, bởi vì trả lời quá nhanh sẽ khiến người ta cảm thấy không thật lòng.
Vu Chính trầm ngâm một lúc, giọng đều đều: “Điều này còn phải xem xét cụ thể đã phạm sai lầm gì.”
Lục Mạn mím môi: “Giết người thì sao?”
Vu Chính giả vờ ngẩn người: “Hả?”
Lục Mạn nhắm mắt lại, dựa người vào sofa, hít một hơi thật sâu: “Vu Chính, sau khi rời khỏi Bạch Thành, cậu còn quay lại nữa không?”
Vu Chính đáp: “Không.”
Lục Mạn mở mắt: “Tôi đã từng giết người.”
Người phụ nữ này phòng bị rất cao, cho dù là lúc này, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để giãi bày với Vu Chính, nhưng ánh mắt bà ta nhìn anh ta vẫn đầy vẻ dò xét và đề phòng.
Vu Chính nhìn thẳng vào mắt Lục Mạn, sững người vài giây, rồi đứng dậy đi cài chốt cửa phòng điều trị.
Đợi đến khi Vu Chính ngồi lại trước mặt Lục Mạn, bà ta bất chợt cười: “Cậu thấy kẻ sát nhân có đáng được tha thứ không?”
Vu Chính: “Cho dù không được tha thứ, nói ra cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút.”
Lục Mạn mím môi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Phải, nói ra sẽ thoải mái hơn một chút.”
Dứt lời, Lục Mạn im lặng một lúc, sau đó bắt đầu kể cho Vu Chính nghe về những chuyện trong quá khứ một cách rời rạc.
Kể về sự ngây thơ và vui mừng của bà ta khi mới gả cho Châu Hoài An.
Kể về sự cô đơn khi biết người Châu Hoài An yêu không phải là mình.
Kể về việc bà ta ngây thơ tin rằng ông cụ nhà họ Châu thật sự coi bà ta như con gái ruột.
Kể về sự phẫn nộ khi biết được ông cụ nhà họ Châu là kẻ thù.
Lục Mạn đã nói rất nhiều, cuối cùng mới nhắc đến Khương Tân Viễn.
Lục Mạn nói: “Ông ta là quản gia của nhà họ Châu lúc bấy giờ, cũng là người tình đầu tiên sau khi tôi kết hôn. Ban đầu tôi cứ nghĩ ông ta thật lòng yêu mình, sau này mới phát hiện ra, tất cả đều là do ông cụ nhà họ Châu sắp đặt.”
Vu Chính chen vào đúng lúc: “Vì vậy, bà đã ra tay sát hại ông ta trong lúc tức giận?”
Lục Mạn lắc đầu: “Không phải, tất cả đều là ngoài ý muốn, ban đầu tôi không hề biết ông ta là do ông cụ nhà họ Châu cố ý sắp xếp đến tiếp cận mình. Mãi đến khi ông ta qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi mới biết được sự thật.”
Vu Chính: “Vậy động cơ giết người ban đầu của bà là gì?”
Trên mặt Lục Mạn hiện lên vẻ chế giễu: “Ông ta đã làm chuyện khiến tôi không vui.”
Vu Chính: “...”
Sau khi Lục Mạn dứt lời, cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Lục Mạn nhìn Vu Chính với vẻ thích thú: “Sợ rồi à?”
Vu Chính thản nhiên mỉm cười: “Cũng bình thường.”
Lục Mạn nhếch mép: “Yên tâm, tôi chỉ ra tay với người tình của mình thôi, còn những người khác, tôi rất khoan dung.”
Vu Chính chuyển chủ đề: “Chính bà ra tay sao?”
Lục Mạn: “Không phải, tôi thuê hai người làm, loại chuyện này, sao tôi có thể tự mình ra tay được?”
Vu Chính: “Chắc chắn hai người đó là người tâm phúc của bà, nhiều năm qua vẫn luôn giữ kín như bưng.”
Lục Mạn cười khẩy: “Chết rồi, trên đời này, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”
Vu Chính giả vờ kinh ngạc: “Cũng là do bà làm sao?”
Lục Mạn bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhíu mày: “Vu Chính, hôm nay cậu nói nhiều thật đấy.”
Vu Chính thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi hơi tò mò.”
Lục Mạn quen biết Vu Chính đã nhiều năm, nghe anh ta nói vậy, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì miếng mồi, lúc bọn họ chọn làm chuyện này, đáng lẽ ra phải nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra rồi.”
Vu Chính: “Đúng vậy.”
Khương Nghênh ở phòng bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của Lục Mạn và Vu Chính trong phòng điều trị.
Khi Lục Mạn nói câu cuối cùng, trong đáy mắt Vu Chính hiện lên một tia cảm xúc mãnh liệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Khương Nghênh nhìn thấy mà không khỏi xót xa.
Người mà Vu Chính yêu thương cả nửa đời, từ miệng Lục Mạn nói ra lại hèn mọn như con kiến hôi, thậm chí còn không xứng có được một cái tên.
Nghe những lời này, trong lòng anh ta chắc hẳn rất đau khổ.
Lục Mạn và Vu Chính đã nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, bà ta trút bỏ hết mọi bí mật chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
Vu Chính tỏ ra rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại tiếp lời, tương tác với Lục Mạn.
Cuối cùng, Lục Mạn lấy từ trong túi xách ra một tấm séc đưa cho Vu Chính: “Cậu tự điền số tiền đi, mang theo bí mật của tôi rời khỏi Bạch Thành, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Vu Chính không từ chối: “Cảm ơn Lục tổng.”
Nhận lấy tấm séc, Vu Chính tiễn Lục Mạn ra về.
Lục Mạn lên xe, hạ cửa kính xe mỉm cười chào tạm biệt Vu Chính.
Khi chiếc xe lăn bánh, nụ cười trên mặt Lục Mạn từ từ biến mất, bà ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi một tin nhắn: “Giết Vu Chính.”