Thấy Châu Dị vẫn như thường, vẻ mặt giận dữ của cụ Châu dịu lại một chút:
"Nói đi, lại có chuyện gì nữa?”
Châu Dị không nói gì, hai tay đưa cốc trà đã pha đến trước mặt ông cụ.
Ông cụ Châu cúi đầu nhìn tách trà, sau đó ngước mắt nhìn Châu Dị.
Châu Dị ngồi ở bên cạnh Khương Nghênh, liếc nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu hiểu ý bèn kéo Cát Châu đến, đá vào đầu gối cậu ta.
Cát Châu đau đớn và khuỵu gối xuống.
Cát Châu không chỉ là một gương mặt quen thuộc trong gia đình Châu Gia.
Ông cụ nhìn thấy Cát Châu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, nhẹ nhàng nói:
“Ông nội, hẳn ông cũng biết Cát Châu là người của ai.”
Mấy năm gần đây ông cụ Châu trông có vẻ như không màn trần thế, nhưng thực ra ông nhìn thấu tất cả.
Ông luôn nhìn thấu những cuộc đấu đá ngầm giữa Châu Dị và Châu Diên.
Lúc này nhìn thấy Cát Châu rơi vào tay Châu Dị, về cơ bản ông đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, gừng càng già càng cay, chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm ông khiếp sợ.
Chỉ thoáng vài giây, khuôn mặt nhợt nhạt của ông cụ trở lại bình thường, ông với lấy tách trà trước mặt uống, bình thản nói:
“Hai anh em tụi bây gây nhau cũng không phải mới một hai ngày, sao tự dưng hôm nay lại thiếu kiềm chế đến vậy?”
Châu Dị trầm giọng nói:
“Bởi vì hôm nay anh cả muốn giết cháu.”
Châu Dị nói xong, tay ông cụ Châu đang cầm tách trà siết chặt lại.
Ông Châu chưa bao giờ sợ đấu đá nội bộ giữa Châu Dị và Châu Diên.
Trong thâm tâm, ông nghĩ rằng sự đấu đá chừng mực giữa hai anh em sẽ kích thích tinh thần chiến đấu của họ và khiến họ trở nên xuất chúng hơn.
Nhưng ông cấm chuyện anh em tàn sát lẫn nhau.
Châu Dị biết những lời này đã chạm vào trái tim ông cụ Châu, anh nói tiếp:
“Những năm qua cháu và anh cả đã ngầm đấu đá thế nào, cháu nghĩ không cần cháu nói thì ông cũng biết rõ.”
Ông cụ vẫn im lặng, không lên tiếng.
Châu Dị cười khẩy rồi nói tiếp:
"Cháu không giấu gì ông, cách đây ít lâu cháu đã cài bẫy anh cả, khiến anh bồi thường không ít tiền, có lẽ anh cũng vì vậy mà tức giận, nên cho người buôn lậu tại cửa cảng của nhà họ Bùi muốn chiếu tướng cháu.”
Nhắc đến hai từ buôn lậu thì vẻ mặt ông cụ Châu trở nên xám xịt.
Ông cụ không hỏi, Châu Dị cũng không chủ động giải thích, chỉ bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra hai ngày qua.
Châu Dị không nói dối với ông.
Bởi vì chỉ cần dựa vào mối quan hệ của ông cụ, dù anh có nói dối thì ông cũng có thể dễ dàng phát hiện ra.
Châu Dị kể xong câu chuyện, ông cụ hít thật sâu rồi nói:
"Cháu chắc mình không nói dối?"
Vẻ mặt Châu Dị không hề thay đổi, anh nói:
"Giờ ông có thể cho người điều tra."
Ông cụ Châu luôn khẳng định không nên công khai chuyện gia tộc, thấy Châu Dị kiên quyết như vậy, ông trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Lý Thuận Đức đang đứng bên cạnh:
“Gọi Châu Diên về đây.”
Lý Thuận Đức:
"Dạ, thưa ông.”
Lý Thuận Đức nói xong liền quay người rời khỏi phòng khách liên lạc với Châu Diên.
Mấy phút sau, Lý Thuận Đức quay lại:
“Cậu cả nói hai mươi phút nữa sẽ về nhà.”
Ông Châu “ừ” rồi liếc nhìn Châu Dị, đứng dậy đi lên lầu.
Khi ông Châu rời đi, tấm lưng thẳng đứng của Bùi Nghiêu ngay lập tức xịu xuống, anh bước đến trước mặt Châu Dị:
“Ông cụ nhà ông đúng là ghê thật, nếu không phải tôi là con trai một của nhà họ Bùi, thì hôm nay có đến tám chín phần là ông ấy đập tôi chết ở đây rồi.”
Mặc dù Bùi Nghiêu đã biết ông Châu lắm thủ đoạn, nhưng anh không ngờ ông lại tàn nhẫn như vậy.
Anh vừa sai người khiêng những tên bị đánh ngất vào thì ông cụ chẳng nói năng gì mà cho người bao vây rồi.
Khi Bùi Nghiêu giải thích mục đích của mình, ông Châu nhẹ nhàng nói với vệ sĩ của mình:
“Đừng đánh chết hắn.”
Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị cười nhẹ:
"Vết thương có nghiêm trọng không?"
Bùi Nghiêu:
"Nếu mà không có đơn hàng trên trăm triệu thì có lẽ là không trị được vết thương trên người tôi đâu.”
Châu Dị trêu chọc:
“Có vẻ như vết thương không nghiêm trọng, ông vẫn còn nghĩ đến chuyện kiếm lợi từ vết thương mà.”
Bùi Nghiêu trao đổi vài câu với Châu Dị, sau đó nhìn sang Khương Nghênh rồi nhướng mày:
"Sao ông đưa Nghênh Nghênh đến làm gì?”
Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, siết chặt, cười bất đắc dĩ:
"Không có cách nào khác, Nghênh Nghênh quá thông minh, kế hoạch của chúng ta bị phát hiện rồi nên chỉ có thể đưa cô ấy theo."
Bùi Nghiêu liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người rồi nói:
"Mà này, vừa vừa phải phải thôi. Có thể chú ý một chút đến cảm nhận của những kẻ FA như chúng tôi không?”
Châu Dị không bận tâm đến Bùi Nghiêu, đưa tay còn lại giúp Khương Nghênh vén mớ tóc phủ trên má ra sau tai:
“Ông ấy chỉ là ghen tị thôi, ghen tị khiến ông ấy mất hết thể diện.”
Bùi Nghiêu: "..."
Khi Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu, Châu Diên từ cửa bước vào, theo sau là Mạnh Nhuế, người đã lâu không gặp.
Châu Diên tiến vào cửa, nhìn thấy Cát Châu quỳ trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Châu Dị nhìn thấy Châu Diên, đầu tiên anh hạ giọng nói:
"Anh cả, lần sau muốn giết tôi thì nhớ thuê người đáng tin cậy chút."
Châu Diên cau mày nói:
"Tôi hoàn toàn không thuê người giết cậu.”
Châu Dị nghe được lời này liền nheo mắt lại.
Châu Diên chau mày:
“Cách đây ít lâu tôi gặp chuyện, giờ đang phải xử lý hỗn độn, sao tôi có thể ngu đến mức tìm người giết cậu chứ!”
Châu Dị:
"Không phải anh?"