Khi Châu Dị còn bé, lúc mới về Châu gia từng bị Tiểu Cát bắt nạt không ít.
Cát Châu từ nhỏ đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa, ở tuổi mười một, mười hai, chiều cao của cậu có thể so sánh với một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi.
Tuy nhiên, có lẽ là vì cậu đã làm quá nhiều điều trái đạo đức nên đột nhiên ngừng phát triển ở tuổi mười lăm.
Cậu không những không cao lên mà cân nặng cũng không thay đổi nhiều.
Khiến cho là bây giờ trông môi đỏ, răng trắng, thoạt nhìn cậu cứ giống như một cô gái vậy.
Châu Dị nói xong, liếc nhìn những người khác, đều là những khuôn mặt xa lạ, anh xoay lưng bước ra khỏi nhà kho.
Bùi Nghiêu ghét mùi trong nhà kho nên trước sau anh vẫn không đi vào, cứ đứng chờ ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Châu Dị đi ra, anh tiến đến hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười lạnh nói:
“Cát Châu ở bên trong.”
Bùi Nghiêu ngạc nhiên, nhướng mày:
"Thằng nhóc đó ở đây?”
Châu Dị: "Ừ."
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Xem ra chúng ta đã đánh giá quá cao Châu Diên. Ngay cả Cát Châu cũng được điều đến. Thế này chẳng phải rõ ràng là chó chạy cùng đường sao?”
Châu Dị lắc đầu, cười lạnh nói:
"Đừng cho rằng Châu Diên ngu ngốc, có thể anh ta đang che giấu điều gì đó."
Châu Dị nói xong, quay đầu nhìn Tiểu Cửu trong nhà kho, vỗ nhẹ quai hàm bị trật khớp của Cát Châu:
"Đưa cậu ta ra ngoài, tiếp tục nhốt những người khác."
Tiểu Cửu:
"Dạ, sếp Châu.”
Tiểu Cửu gọi Châu Diên xong, nắm cổ áo Cát Châu kéo ra ngoài.
Bản thân Cát Châu bị trói chặt tay chân, lúc này quai hàm còn bị trật khớp, đi lại khó khăn, nói năng bất tiện nhưng lại vô cùng ngoan cường, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu nói không rõ ràng:
"Anh... anh Cửu, chỉnh lại cằm giúp tôi với!"
Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cảm:
"Sếp Châu không nói gì, tôi không dám tự ý quyết định."
Cát Châu nói:
"Anh Tiểu Cửu, anh xem đi, tôi như thế này trói gà còn không chặt, không thể nào mà bỏ chạy được, tôi bị trật quai hàm rất đau, lại còn bất tiện, tôi…”
Cát Châu còn chưa nói xong, Tiểu Cửu đã dừng lại, cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt có chút suy tư.
Cát Châu nghĩ rằng Tiểu Cửu sàng giúp đỡ nên kiễng chân lên và đến gần Tiểu Cửu.
Trong mắt Tiểu Cửu hiện lên sự chán ghét, một tay anh túm lấy cổ áo Cát Châu, tay kia đánh mạnh vào gáy cậu.
Một giây tiếp theo, Cát Châu ngất đi, thân thể giống như sợi mì, trượt xuống mà mắt thường có thể thấy rõ.
Tiểu Cửu để cậu trượt xuống đất, sau đó hạ tay xuống, kéo cổ áo cậu kéo ra ngoài.
Bùi Nghiêu nhìn thấy điều này, khóe môi nhếch lên:
"Ông kiếm được bảo vật này ở đâu vậy? Ác thật!"
Châu Dị nhìn hành động của Tiểu Cửu, đưa tay xoa xoa thái dương đang đau nhức của mình.
Tiểu Cửu kéo Cát Châu ra khỏi nhà kho, khẽ gật đầu với Châu Dị coi như chào hỏi, kéo Cát Châu một đoạn ra xe, mở cốp xe, ném người vào trong.
Châu Dị đau đầu: "..."
Bùi Nghiêu bị sốc:
"Đúng là tàn nhẫn! Cậu ta thực sự là một người tàn nhẫn!"
Trên đường trở về, Bùi Nghiêu không khỏi nhìn Tiểu Cửu thêm vài lần.
Châu Dị biết anh muốn hỏi điều gì, trầm giọng nói:
"Người của ông Trữ, lần trước đến chỗ tôi xử lý công việc, tôi thấy được nên giữ lại.”
Bùi Nghiêu:
“Anh chàng này trông có vẻ được đấy.”
Châu Dị:
“Rất xứng với ông, thích hợp làm việc cho ông.”
Bùi Nghiêu nghe vậy quay lại nhìn Châu Dị:
"Châu Nhỏ, sao tôi thấy câu này của ông với hàm ý xấu vậy?”
Châu Dị mỉm cười, đang định tiếp lời, thì nghe thấy Tiểu Cửu ngồi ở ghế lái vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Sếp Châu, tôi không hợp với Sếp Bùi. Luật sư Tần nói rồi, trí não tôi đơn giản, tứ chi lại phát triển, thích hợp với người thông minh như Sếp Châu hơn.”
Tiểu Cửu nói xong, Bùi Nghiêu nghiêng người tới, đưa tay vỗ nhẹ vào gáy anh:
"Ai nói cậu không có đầu óc?"
Vẻ mặt Tiểu Cửu không thay đổi:
“Luật sư Tần nói như vậy.”
Bùi Nghiêu nghe vậy rất tức giận Tiểu Cứu, Châu Dị nở nụ cười hờ hững:
"Một đứa rất được chỉ mỗi tội lại lắm mồm."
Tiểu Cửu: "..."
Châu Dị chậm rãi chân thành nói:
“Sau này theo tôi ra ngoài làm việc thì bớt nói lại.”
Tiểu Cửu: "Dạ."
Châu Dị cụp mắt xuống cười khúc khích, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem.
Khi nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi đến của Khương Nghênh trên màn hình, đôi mắt anh tối sầm, đầu lưỡi chạm vào một bên má, anh suy nghĩ một lúc rồi nhấn nút gọi lại.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói quen thuộc của Khương Nghênh vang lên:
"Anh đang ở đâu?"
Châu Dị đặt ngón tay thon dài của mình lên hộp tựa tay, gõ gõ, bình tĩnh nói:
“Anh đang ngủ.”
Khương Nghênh:
"Châu Dị."
Châu Dị cười nói:
"Anh đang ngủ thật.”
Khương Nghênh thở dài nói:
"Sự bất quá tam.”
Châu Dị im lặng, một lúc sau mới trả lời:
"Vợ, anh sai rồi, anh đang làm việc ở bên ngoài."