Làm anh em nhiều năm, Châu Dị chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra vẻ mặt Bùi Nghiêu khác hẳn, cười đùa:
"Ông Bùi?"
Bùi Nghiêu nhướng mi, quay đầu nhìn Châu Dị:
"Bớt hóng đi, rảnh quá phải không? Đường đường là CEO công ty truyền thông mà còn hóng hớt hơn cả phụ nữ.”
Nói xong, Bùi Nghiêu quay người đẩy cửa phòng ra ngoài.
Đẩy cửa đi vào, Bùi Nghiêu kéo ghế ngồi xuống.
Khúc Tích vô thức liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, hai tay cầm cốc nước, cắn vào mép cốc uống.
Bùi Nghiêu nhìn vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, cau mày, một ký ức nào đó chợt ùa về trong anh.
Đêm đó, hai người uống rượu với khách rồi trở về khách sạn nơi họ ở.
Bùi Nghiêu lấy chìa khóa phòng, đang định mở cửa thì Khúc Tích đang say khướt đột nhiên đẩy trợ lý của mình ra, chạy thẳng về phía anh.
Bùi Nghiêu không đề phòng, Khúc Tích từ phía sau mạnh mẽ lao tới, đầu cúi xuống đập mạnh vào khung cửa.
Bùi Nghiêu kìm nén cơn tức giận quay người lại, trợ lý nhỏ của Khúc Tích đứng cách đó hai mét, đỏ mặt xin lỗi anh:
"Sếp Bùi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, sếp Khúc của chúng tôi khi say thì không được đàng hoàng cho lắm…”
Thế này là không được đàng hoàng à?
Thế này là chẳng có một chút đàng hoàng nào luôn ấy chứ.
Trợ lý nói xong vội vàng chạy tới kéo Khúc Tích:
"Sếp Khúc, cô uống nhiều rồi, tôi giúp cô về phòng nghỉ ngơi."
Khúc Tích bản chất là một người nổi loạn, càng có người lôi kéo, cô càng hưng phấn.
Vốn dĩ cô chỉ nắm lấy góc quần áo của Bùi Nghiêu, nhưng bị trợ lý kéo cô lại, bèn ôm lấy lưng dưới của Bùi Nghiêu.
Trợ lý nhìn thấy cảnh này rất lo lắng:
"Sếp Khúc, cô buông ra, buông ra đi!"
Khúc Tích ôm chặt lấy eo của Bùi Nghiêu, lẩm bẩm:
"Mặc dù anh ngốc mà tiền nhiều, nhưng con người tôi htì lại tốt bụng hiền lành, cứ lừa anh khiến tôi bất an lắm.”
Khúc Tích nói xong, cô buông Bùi Nghiêu ra, dùng một tay đấm mạnh vào ngực cô mấy cái.
Bùi Nghiêu bối rối.
Khúc Tích hít sâu một hơi, tựa hồ đã có rất quyết tâm:
"Bùi Nghiêu."
Bùi Nghiêu cau mày, cho rằng Khúc Tích đang trong lúc say rượu muốn tỏ tình với mình nên hạ giọng cảnh cáo:
“Khúc Tích, tốt nhất cô đừng giở trò say xỉn, trợ lý cô vẫn ở đây, tôi không muốn…”
Bùi Nghiêu chưa kịp nói xong, Khúc Tích đã bước tới, nhón chân bịt miệng.
"Anh đừng nói!"
"Tôi đã chịu đựng anh lâu rồi!"
"Nếu anh còn tiếp tục nói, tôi sợ là không nhịn được mà đánh anh đó!"
Khúc Tích nói xong, cô ợ một tiếng, mạnh bạo giật lấy thẻ phòng trong tay Bùi Nghiêu, quẹt lên ổ khóa, đẩy Bùi Nghiêu ra, bước vào trước với bước đi như thể thảo phạt cả thân thích ruột rà.
Bùi Nghiêu: "..."
Trợ lý: "..."
Không khí im lặng một lúc, Bùi Nghiêu quay đầu nhìn trợ lý.
Trợ lý cười xấu hổ:
"Sếp Bùi, haha."
Bùi Nghiêu: Công ty của Khúc Tích, từ lãnh đạo đến nhân viên, đều có độc sao?
Bùi Nghiêu đứng trước cửa phòng một lúc, bước vào, cau mày nhìn Khúc Tích:
“Cô muốn nói gì với tôi?”
Khúc Tích ngồi trên ghế sofa, đá giày cao gót, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa, thần bí nói:
“Anh có thể đóng cửa lại được không?”
Trợ lý đứng ngoài cửa: “…”
Bùi Nghiêu nhận thấy ánh mắt mơ hồ và xa lạ trong mắt trợ lý, vẻ mặt có chút không tự nhiên, anh bước đến trước mặt Khúc Tích, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được:
"Cô chừng mực thôi được không? Cô thích tôi cũng phải có giới hạn thôi chứ?”
Đối mặt với sự cảnh cáo của Bùi Nghiêu, Khúc Tích ngẩng đầu lên và chớp mắt:
"Tôi không thích anh."
Bùi Nghiêu:
"Được rồi, cô có tin những gì cô nói không? Châu Nhỏ và ông Tần đều biết cô thích tôi."
Khúc Tích ngồi thẳng dậy:
“Bọn họ đều biết tôi không thích anh.”
Bùi Nghiêu:
"Khúc Tích, cô..."
Bùi Nghiêu chưa kịp nói xong thì Khúc Tích đã nhảy xuống đất mà không mang giày, đóng sầm cửa lại, quay lại nhìn Bùi Nghiêu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nghiêm túc nói:
“Tôi thực sự không thích anh, tôi cho anh xem bằng chứng.”
Khúc Tích nói, rồi mở giao diện trò chuyện giữa cô và Châu Dị, tiến lên hai bước và đưa điện thoại cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu cau mày nhận lấy, cho rằng Khúc Tích say rượu phát điên, anh vốn định qua loa phối hợp với cô nhìn sơ một chút, nào ngờ vừa nhìn đã khiến anh đơ người.
Mặt Bùi Nghiêu từ đỏ chuyển sang đỏ thẫm, rồi từ đỏ thẫm chuyển sang đỏ bừng, cuối cùng ngay cả gáy cũng đỏ bừng.
Phần gáy không chỉ đỏ mà còn nổi gân xanh.
Khúc Tích khá say, nên không còn biết nhìn sắc mặt, thấy Bùi Nghiêu không lên tiếng, cô nhận lấy điện thoại từ tay anh, khéo léo chuyển tài khoản WeChat:
“Đây, còn có cái này.”
Sắc mặt Bùi Nghiêu nhợt nhạt.
Khúc Tích tiếp tục tự sát và chuyển sang một tài khoản WeChat khác:
"Đây, còn có người này, bạn cùng phòng của Diệu Diệu.”
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Khúc Tích."
Khúc Tích cầm điện thoại lùi lại nửa bước, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu:
"Đừng mắng tôi, tôi từ nhỏ đã sợ chó rồi."
Bùi Nghiêu tức giận bước tới, túm lấy cổ áo Khúc Tích, muốn ném cô ra khỏi cửa.
Khúc Tích vùng vẫy trong tay anh, tay trái ôm anh, nhảy lên người anh, vòng tay qua cổ anh, hai chân cô bám chặt vào đùi anh, treo trên người anh.
Bùi Nghiêu không thể di chuyển dù chỉ một chút khi bị Khúc Tích cầm cố, và khuôn mặt của anh chuyển sang màu gan lợn.
Khúc Tích ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, sau đó bất giác nói:
"Bùi Nghiêu, anh đừng nói gì nữa, anh đẹp trai thật đó.”
Nói xong, Khúc Tích phối hợp nuốt nước miếng, dừng một chút rồi nói:
"Bùi Nghiêu, tôi có thể hôn anh được không?"