Ngay sau đó, cô ấy bứt rứt khó chịu.
Một lúc sau, Khúc Tích nhìn Khương Nghênh, áy náy sờ mũi: "Nghênh Nghênh, tôi..."
Khương Nghênh: "Biết rồi."
Khúc Tích tròn mắt ngạc nhiên: "Bà biết thật á?"
Khương Nghênh: "Chơi cùng nhau ngần ấy năm, nói không biết thì giả tạo quá."
Hơn nữa, Thường Bác không phải Châu Dị, cậu ấy không giỏi che giấu cảm xúc của mình, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích chớp mắt liên hồi, định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc ấy, cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra, cắt ngang lời cô.
Khương Nghênh hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Khúc Tích nhìn Khương Nghênh vẫn bình tĩnh như thường, phản ứng chậm nửa nhịp.
Ít phút sau, cả hai đã đứng trước cửa nhà Thường Bác. Khương Nghênh đưa tay nhấn chuông.
Chuông cửa vang lên, bên trong không có động tĩnh gì.
Khúc Tích nghi ngờ: "Thường Bác không có nhà à?"
Khương Nghênh lắc đầu: "Không thể nào."
Khương Nghênh vừa dứt lời, lại đưa tay nhấn chuông cửa dồn dập mấy lần, nhưng bên trong vẫn im ắng, không một tiếng đáp lại.
Khúc Tích: "Chuyện gì vậy?"
Khương Nghênh buông tay, lấy điện thoại ra khỏi túi, tìm số của quản lý Thường Bác rồi gọi ngay.
Chuông reo vài giây, điện thoại được kết nối.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, quản lý hét lớn vào điện thoại: "A lô, giám đốc Khương."
Khương Nghênh nhếch môi hỏi: "Thường Bác có nhà không?"
Quản lý: "Có, ở nhà."
Khương Nghênh: "Tôi đang đứng trước cửa nhà Thường Bác, gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở."
Nghe vậy, quản lý vội chạy ra một góc yên tĩnh, hạ giọng nói: "Có khi nào cậu ấy say bí tỉ rồi không? Dạo này Thường Bác uống rượu suốt ngày đấy."
Khương Nghênh nhíu mày: "Anh có chìa khóa nhà cậu ấy không?"
Trong vòng hai năm trở lại đây, showbiz liên tục chứng kiến những sự cố đáng tiếc. Vì vậy, các nghệ sĩ sống một mình thường đưa chìa khóa dự phòng cho quản lý để phòng trường hợp bất trắc.
Một là để phòng khi nghệ sĩ quên mang chìa khóa, hai là để quản lý có thể dễ dàng ứng phó nếu nghệ sĩ gặp sự cố bất ngờ.
Khương Nghênh nói xong, giọng điệu của quản lý có chút khó xử: "Có thì có, nhưng bây giờ tôi không rảnh."
Nói xong, sợ Khương Nghênh hiểu lầm, quản lý vội vàng giải thích thêm: "Giám đốc Khương, cô không biết chứ dạo này Thường Bác gặp chút chuyện, công ty đã giao cho tôi một nghệ sĩ mới để quản lý, nên bây giờ tôi..."
Nghe quản lý giải thích, Khương Nghênh đã hiểu, thản nhiên cắt ngang lời anh ta: "Không sao, tôi sẽ gọi cho công ty mở khóa."
Quản lý liên tục xin lỗi: "Giám đốc Khương, thật sự xin lỗi."
Khương Nghênh: "Không sao."
Đều là người đi làm thuê, thân ai nấy lo, Khương Nghênh hiểu hoàn cảnh của quản lý.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với quản lý của Thường Bác, Khương Nghênh ngay lập tức liên hệ với một dịch vụ mở khóa.
Phí mở khóa là ba mươi tệ. Vì Thường Bác là nghệ sĩ nên dùng loại mắt mèo chống trộm không thể tháo rời, chỉ còn cách phá hỏng để mở cửa.
Mắt mèo một trăm hai mươi tệ.
Khương Nghênh thanh toán tiền, Khúc Tích đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Lát nữa phải bảo Thường Bác đổi sang khóa mật mã đi cho tiện, khỏi lo mấy chuyện này nữa."
Thợ mở khóa đứng bên mỉm cười hiền lành: "Cô gái à, cô chưa hiểu rồi. Khóa mật mã thực ra là loại kém an toàn nhất đấy. Nhìn là biết gia chủ này cẩn thận, ngay cả mắt mèo cũng dùng loại chống trộm..."
Nghe thợ mở khóa nói vậy, Khúc Tích ngạc nhiên hỏi lại: "Ơ, khóa mật mã không an toàn hả anh?"
Thợ mở khóa: "Thật sự không an toàn bằng kiểu khóa cũ, chỉ là hợp thời thôi."
Khúc Tích vội vàng nói: "Ngày mai tôi sẽ đi đổi khóa."
Trong lúc Khúc Tích và thợ mở khóa đang say sưa bàn luận về loại khóa nào an toàn hơn, Khương Nghênh đã nhanh chóng mở cửa bước vào nhà.
Cánh cửa vừa hé mở, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.
Khương Nghênh nhíu mày, Khúc Tích cũng quay đầu lại: "Không biết uống bao nhiêu rượu rồi".
Thợ mở khóa cũng ngẩn người, tò mò đưa mắt nhìn vào bên trong.
Không nhìn thấy gì, thợ mở khóa lo lắng sẽ rước họa vào thân, sau khi chào hỏi liền vội vàng rời đi.
Phòng khách tối om vì rèm cửa kéo kín, nhưng may là rèm không quá dày nên vẫn có chút ánh sáng lọt vào.
Khương Nghênh không đáp lời Khúc Tích, cô cẩn thận bước qua những chai rượu vương vãi trên sàn, lần theo ánh sáng yếu ớt tiến về phía cửa sổ để vén rèm lên.
Ngay khi rèm cửa được vén lên, Thường Bác đang nằm sõng soài trên bàn trà liền cựa mình, đưa tay che mắt, khó chịu càu nhàu: "Kéo rèm lại mau!"
Thường Bác vừa dứt lời, Khúc Tích đã sải bước tới, giơ chân đạp mạnh vào eo anh ta: "Sao nào? Thiết Quải Lý muốn nghỉ hưu để anh lên thay hả?"
Thường Bác say rượu, đầu đau như búa bổ, căn bản không nghe ra người nói chuyện là Khúc Tích: "Cút!"
Khúc Tích cúi người, đưa tay kéo tai Thường Bác.
Khúc Tích còn đang định dạy cho Thường Bác một bài học thì nghe thấy Khương Nghênh đang đứng bên cửa sổ nói: "Trên bàn trà có chai Sprite đấy."
Nghe vậy, Khúc Tích hiểu ý, mỉm cười với Khương Nghênh rồi cầm chai Sprite trên bàn mở nắp, dội thẳng lên đầu Thường Bác.
Thường Bác giật mình mở mắt, chửi thề một tiếng rồi ngồi dậy: "Mẹ kiếp!"