Kỷ Mẫn không quen biết Nhiếp Chiêu, nhưng gần đây lại nghe được không ít tin đồn về anh ta.
Chuyện nào cũng gây sốc.
Ví dụ như, anh ta giam cầm cha ruột của mình đến chết, rồi lại dòm ngó vợ của cháu trai mình.
Nghĩ vậy, Kỷ Mẫn khẽ khinh thường Kỷ Trác. Tối hôm đó trong xe anh ta chẳng nói gì với cô, vậy mà lại đi kể với cô chuyện Nhiếp Chiêu thích vợ bạn.
Rõ ràng là đang thèm muốn vợ của cháu trai mình.
Nhân phẩm gì chứ?!
Đồ rác rưởi!
Kỷ Mẫn nheo mắt nhìn Nhiếp Chiêu, suy nghĩ miên man. Trên sân khấu, hôn lễ đã bắt đầu.
Các nghi thức diễn ra như bao lễ cưới khác: lời chúc phúc của bậc trưởng bối, trao nhẫn cưới, lời thề nguyện trăm năm.
Đến phần trưởng bối phát biểu, vì Tần Trữ mồ côi cha mẹ nên chỉ có ông nội Tần lên phát biểu.
Vị lão tướng cả đời chinh chiến sa trường, giờ phút này giọng nói cũng run run xúc động.
"Trước tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ của Tần Trữ, tiếp theo, tôi xin cảm ơn bố mẹ của Hảo Hảo đã nuôi dạy một người con gái ưu tú như vậy."
Ông cụ Tần nói rồi, quay người cúi đầu thật sâu trước bố mẹ Sầm Hảo.
Bố mẹ Sầm Hảo thấy vậy, vội vàng đỡ ông cụ Tần dậy.
"Chú Tần, chú làm gì vậy?"
"Đúng đấy, chú làm vậy chúng cháu sao dám nhận."
Ban đầu, bố Sầm Hảo không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân này, nhưng chứng kiến dáng vẻ của ông cụ Tần, ông chợt cảm thấy không đành lòng.
Ông cụ Tần cả đời tinh anh, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong mắt ông. Ông đặt mic xuống, chống gậy, nói với bố Sầm Hảo: "Ông cứ yên tâm, cả nhà họ Tần chúng tôi từ trên xuống dưới, nhất định sẽ yêu thương Hảo Hảo hết lòng."
Bố Sầm Hảo khàn giọng: "Vâng."
Ông cụ Tần vỗ vào tay ông, cười nói: "Tôi hiểu cảm giác của ông, con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, giờ lại bị một thằng nhóc đưa về nhà, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không vui."
Nói xong, không đợi bố Sầm Hảo trả lời, ông cụ Tần lại nói tiếp: "Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông, Tần Trữ chắc chắn là một chàng rể đáng tin cậy, tuy tôi hay mắng nó, nhưng trong lòng tôi, nó luôn rất ưu tú."
Có những lời, ông cụ Tần không nói ra được.
Nói ra thì quá sến súa.
Cơ nghiệp đồ sộ của nhà họ Tần suýt nữa sụp đổ trong tay bố Tần Trữ. Mấy năm trời ông cháu nương tựa vào nhau, một già một trẻ, cùng gồng gánh vực dậy cả gia tộc.
Nếu Tần Trữ là một kẻ bất tài, thì nhà họ Tần đã sớm biến mất ở Bạch Thành rồi.
Ông cụ Tần không nói ra, nhưng không có nghĩa là bố Sầm Hảo không hiểu.
Bố Sầm Hảo nhìn ông cụ Tần, hít sâu một hơi, nói: "Trong mắt tôi, Tần Trữ cũng rất ưu tú."
Nếu Tần Trữ không phải con rể của ông, mà chỉ là một người cháu trai trong dòng họ, thì ông cũng sẽ tự hào về Tần Trữ.
Con người vốn dĩ ích kỷ.
Có những người, ta chỉ nên làm bạn, chứ không nên tiến xa hơn.
Bởi làm bạn chỉ cần chút nghĩa khí, còn yêu đương lại cần cả trách nhiệm và tình cảm.
Trên sân khấu lễ cưới, ông cụ Tần và bố Sầm Hảo không tiện nói nhiều, chỉ nói vài câu ngắn gọn, rồi để MC tiếp tục chương trình.
Phần cuối cùng của buổi lễ là trao nhẫn cưới.
Khương Nghênh bụng đã vượt mặt, chiếc nhẫn cưới do Khúc Tích cầm.
Nhẫn cưới của Tần Trữ và Sầm Hảo là một cặp nhẫn bạch kim trơn nhẵn, được chế tác từ cùng một khối bạch kim, tượng trưng cho tình yêu thủy chung, bền chặt trọn đời.
Tần Trữ quỳ một gối xuống, đeo nhẫn cưới cho Sầm Hảo, trầm giọng nói: "Vợ, cảm ơn em đã lấy anh."
Mắt Sầm Hảo đỏ hoe: "Vậy em có nên cảm ơn anh đã cưới em không?"
Tần Trữ đứng dậy cười, nhìn Sầm Hảo lấy chiếc nhẫn nam ra, không đưa tay nhận ngay mà ôm cô vào lòng: "Em không cần cảm ơn anh, vì không có anh, em hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn, nhưng anh thì khác, nếu không có em, có lẽ cả đời này anh sẽ sống độc thân."
Sầm Hảo lẩm bẩm: "Em đột nhiên nhớ đến câu anh nói khi gặp em lần đầu tiên: Anh không có ý định kết hôn, đều là ý của người lớn trong nhà, em đừng để tâm."
Tần Trữ khẽ cười, cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt hai người: "Ừ, lúc đó anh đúng là không biết điều."
Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo liền đẩy anh ra, đeo nhẫn cưới vào tay anh.
Khi chiếc nhẫn vừa lọt vào tay, Sầm Hảo ngẩng lên nhìn Tần Trữ, dặn dò: "Tần Trữ, từ nay anh đã có gia đình rồi, ra ngoài đừng hiếu thắng, đừng đánh nhau gây sự nữa, không được la cà đêm tối, cũng đừng léng phéng với ai khác."
Nghe Sầm Hảo nói vậy, tim Tần Trữ mềm nhũn, yết hầu chuyển động: "Nghe lời vợ dạy, Tần phu nhân."