Tuy vậy, khi chửi rủa Trần Triết, giọng hắn ta vẫn hùng hồn đầy sức sống.
Có lẽ vì có cảnh sát ở đó, hắn ta nghĩ Trần Triết không dám làm gì mình, nên càng chửi càng hăng.
"Mày đừng tưởng có tí tiền mà muốn làm gì thì làm! Tao nói cho mày biết, Huyên Huyên căn bản không thích mày, người Huyên Huyên thích là tao!!"
"Mày là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, vậy mà còn dám động tay động chân với tao! Tao sẽ kiện mày."
"Tao sẽ bắt mày bồi thường, bồi thường mười vạn!"
Gã đàn ông vừa chửi vừa lẩm bẩm, nói xong mười vạn lại ngập ngừng, có vẻ vẫn chưa cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói thêm, "Không được, năm mươi vạn! Tao sẽ thuê luật sư kiện mày, bắt mày bồi thường năm mươi vạn!!"
Hắn ta gào lên với Trần Triết.
Ánh mắt Trần Triết tối sầm lại, không đợi mọi người kịp phản ứng, anh sải bước tới túm gáy gã đàn ông, đập thẳng vào bức tường khu chung cư.
Tiếng "rầm rầm" nặng nề vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, nghe đến rợn người.
Gã đàn ông bị Trần Triết khống chế gào thét điên cuồng. Đến khi cảnh sát kịp phản ứng chạy đến can ngăn, đầu hắn ta đã bê bết máu.
Trần Triết bình thản lên tiếng, giọng trầm thấp: "Tôi cho anh một trăm vạn."
Gã đàn ông bị máu trên trán che mờ mắt, hai tay bám chặt lấy tay áo cảnh sát, run rẩy nói: "Cảnh sát, các anh thấy rồi đấy, hắn ta đánh tôi ngay trước mặt các anh, hắn ta hoàn toàn không coi pháp luật ra gì..."
Viên cảnh sát nhíu mày khó chịu: "Có gì thì đến đồn cảnh sát rồi nói."
Nói xong, viên cảnh sát liếc nhìn Trần Triết, cảm thấy anh ta đúng là một kẻ cứng đầu, rồi quay sang nhìn Nhậm Huyên đang đứng sững sờ bên cạnh vì sợ hãi: "Nhậm tiểu thư, chúng tôi cần cô về đồn cảnh sát để lấy lời khai."
Nhậm Huyên hoàn hồn, mím môi đáp: "Vâng."
Nghe vậy, lông mày Trần Triết nhíu lại.
Mười mấy phút sau, mọi người đến đồn cảnh sát.
Nhậm Huyên phối hợp với cảnh sát ghi lời khai. Sau khi điều tra, gã đàn ông này là fan cuồng của Nhậm Huyên. Chỉ vì một lần được cô thả tim bình luận, hắn ta đã ảo tưởng Nhậm Huyên có tình cảm với mình, rồi từ đó không thể dứt ra được.
Càng ảo tưởng, hắn ta càng không phân biệt được thực tế và ảo giác.
Sau nhiều lần điều tra dò la, gã đàn ông đã tìm ra địa chỉ nhà của Nhậm Huyên, rồi liên tục một tuần liền mai phục trước cổng khu chung cư của cô.
Mấy ngày trước, Nhậm Huyên đều đi xe riêng thẳng vào hầm để xe rồi lên nhà, lại có thêm lão Tống và trợ lý bảo vệ, nên gã đàn ông không tìm được cơ hội ra tay.
Hôm nay thấy Nhậm Huyên xuất hiện ở cổng chung cư lại còn đi một mình, hắn ta liền nghĩ cơ hội đã đến, rồi mới xảy ra chuyện này.
Nữ cảnh sát ghi lời khai cho Nhậm Huyên là một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi. Sau khi ghi xong, cô ấy dùng tập hồ sơ che mặt, nhỏ giọng nói với Nhậm Huyên một cách bí mật: "Chị Huyên Huyên, em cũng là fan của chị."
Nghe vậy, Nhậm Huyên hơi sững người, sau đó mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn em."
Cô cảnh sát: "Hôm nay chị sợ lắm đúng không?"
Nhậm Huyên: "Cũng không sao."
Cô cảnh sát: "Haiz, bây giờ mấy fan cuồng này thật sự ngày càng mất lý trí..."
Ở một bên khác, Trần Triết bị một cảnh sát lớn tuổi dẫn sang một góc để giáo huấn, vừa phân tích lý lẽ, vừa dùng tình cảm để khuyên nhủ.
"Người trẻ tuổi, gặp chuyện gì cũng nên tránh nóng giận."
"Cậu còn trẻ, lại giỏi giang như vậy, cậu thử nghĩ xem, nếu lỡ xảy ra án mạng thì sao?"
Nói xong, viên cảnh sát lớn tuổi hất hàm về phía Trần Triết, chờ anh bày tỏ thái độ.
Trần Triết "ừm" một tiếng, thái độ nhận lỗi rất tốt: "Chú nói đúng."
Thấy Trần Triết nhận lỗi thành khẩn, viên cảnh sát lớn tuổi vỗ vai anh: "Đàn ông vì người con gái mình yêu mà nóng nảy một chút cũng không sai, nhưng nóng nảy không có nghĩa là phải đổ máu, đúng không?"