Mục lục
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu ngày sinh tình.

Kỷ Trác vẫn luôn nghĩ bốn chữ này chỉ là thành ngữ.


Sau đó anh mới phát hiện, nó là một lời nguyền.

Giam cầm anh trong vùng trời nhỏ bé của tình yêu nam nữ, khiến anh cam tâm tình nguyện tự giam mình.

Từ tiết dục, đến phóng túng, cuối cùng là tham lam.

Kỷ Trác lún sâu, không thể nào tự thoát ra được.

Trước kia anh cười nhạo Châu Dị, cười nhạo Bùi Nghiêu, cười nhạo Tần Tữ, phong thủy luân chuyển, đến lượt anh, anh chỉ biết uống rượu giải sầu, không thể nào cười nổi.

Con đường theo đuổi vợ của anh còn thảm hơn của Châu Dị và những người khác.

Bọn họ chỉ có vài người trong giới biết chuyện.

Hơn nữa còn là một đối một.

Còn anh, cả thành phố Bạch Thành đều biết anh chỉ là kẻ dự bị của Liễu Trữ.

Xung quanh Liễu Trữ chưa bao giờ thiếu người.

Người bày tỏ tình cảm, người xem mắt, người muốn liên hôn.

Anh vẫn luôn nghĩ tình yêu của mình thật đáng thương, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Liễu Trữ lại thầm mến anh nhiều năm như vậy.

Khi biết được tin này, anh vừa vui mừng vừa đau lòng.

Hận bản thân ngu ngốc, hận bản thân không sớm phát hiện ra sự nhạy cảm, yếu đuối, tự ti của cô...

Năm thứ bảy sau khi kết hôn.

Con gái của Kỷ Trác tên là Kỷ Hoan.

So với sự hoạt bát của Chu Tế Ninh, vẻ ngây thơ của Bùi Sơ, con bé thiên về hướng mềm mại, đáng yêu.

Một cô bé dịu dàng ngoan ngoãn.

Những người không biết còn tưởng con bé là cô gái nhỏ đến từ vùng sông nước Giang Nam.

Liễu Trữ và Kỷ Trác thường ngày đều bận rộn, Kỷ Hoan hầu như đều do mẹ Kỷ chăm sóc.

Mẹ Kỷ rất yêu quý Kỷ Hoan, thỉnh thoảng bà còn gọi video cho mẹ Bùi, khoe khoang khả năng học tập của cháu gái mình.

Một hôm, mẹ Kỷ lại gửi video cho mẹ Bùi.
Mẹ Kỷ bảo Kỷ Hoan đọc thuộc lòng hai bài thơ cổ.

Kỷ Hoan ngoan ngoãn, lại mặc một bộ sườn xám nhỏ, trông vừa bắt mắt vừa xinh đẹp.

Sau khi Kỷ Hoan đọc xong, mẹ Kỷ cười híp mắt nhìn Bùi Sơ đang ngồi bên cạnh mẹ Bùi: "Tiểu Sơ có muốn đọc một bài không?"

Bùi Sơ đang ngậm một ngụm sữa lắc, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Hả?"

Mẹ Kỷ: "Tiểu Sơ đọc một bài thơ cổ nào."

Bùi Sơ vừa ngây thơ vừa đáng yêu: "Con không muốn, con không nhớ được."

Mẹ Kỷ chỉ thuận miệng nói, không phải muốn hai đứa trẻ so bì với nhau, nghe Bùi Sơ nói không biết đọc, bà cũng không ép, liền chuyển sang chủ đề khác.

Một lúc sau, mẹ Kỷ cúp máy với mẹ Bùi.

Mẹ Kỷ ôm Kỷ Hoan, hôn lấy hôn để: "Hoan Hoan nhà chúng ta giỏi quá."

Nhiếp Thành ngồi bên cạnh, nhíu mày: "Bùi Sơ cũng rất giỏi."

Mẹ Kỷ không nghĩ nhiều, cười đáp: "Đều tốt cả, thế hệ các con tốt hơn thế hệ bố các con nhiều, ba tuổi thấy lớn, bảy tuổi thấy già, chúng nó toàn nghịch ngợm, không giống mấy đứa nhỏ các con, đứa nào cũng giỏi giang."

Nhiếp Thành không nói gì.

Vài phút sau, mẹ Kỷ ra vườn chăm sóc cây cối, Kỷ Hoan đi đến trước mặt Nhiếp Thành, cười tủm tỉm đẩy cậu.

Nhiếp Thành ngẩng đầu, cái cằm nhỏ nhắn căng lên: "Hửm?"

Vẻ mặt dịu dàng trên khuôn mặt Kỷ Hoan biến mất, con bé tinh nghịch nói: "Chị Bùi Sơ là nhất, nhất Bạch Thành, nhất thế giới..."

Nhiếp Thành cúi đầu: "Ừ."

Buổi tối, Kỷ Trác đón Liễu Trữ tan làm.

Trên xe, hai người nói chuyện về một dự án hợp tác gần đây, Kỷ Trác muốn Liễu Trữ nhường lại 3% lợi nhuận, Liễu Trữ liếc xéo anh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Tổng giám đốc Kỷ bây giờ đến mức phải dựa vào vợ để kiếm sống rồi sao?"

Kỷ Trác phản bác: "Lần trước hợp tác dự án kia, không phải em tự nói sao? Nói lần này nhường lợi nhuận cho anh."

Liễu Trữ chỉnh lại tư thế ngồi, nói dối không chớp mắt: "Quên rồi."

Kỷ Trác: "Liễu tổng, còn giữ chữ tín không vậy?"

Liễu Trữ không nhịn được cười, đôi mắt long lanh: "Vợ chồng với nhau, nói chuyện lợi nhuận làm gì cho mất tình cảm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK