Châu Dị nhẹ nhàng đặt Khương Nghênh lên giường, đưa tay sờ trán cô thử nhiệt độ, rồi vuốt tóc cô nói, "Anh sẽ bảo Thorne tìm bác sĩ đến."
Khương Nghênh vừa nãy nôn đến mức trời đất quay cuồng, lúc này tuy đã hết nôn, nhưng dạ dày vẫn còn co thắt, cô co chân lại nói, "Không cần."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị cau mày, "Ngoan."
Khương Nghênh, "Thật sự không sao."
Nói xong, để Châu Dị yên tâm, Khương Nghênh đưa tay từ trong chăn ra nắm lấy tay Châu Dị, cong môi cười, "Em hơi mệt, muốn ngủ một lát, nếu sáng mai thức dậy em vẫn thấy khó chịu, anh hãy tìm bác sĩ cho em."
Châu Dị, "..."
Cho đến bây giờ, Châu Dị vẫn chưa học được cách phản bác lại lời nói của Khương Nghênh.
Cho dù là sai.
Đêm nay, Châu Dị ngủ không ngon giấc.
Anh cứ lo Khương Nghênh sẽ khó chịu giữa đêm, nên tỉnh dậy mấy lần.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, anh mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc.
Nhưng thật không may, Châu Dị vừa mới nhắm mắt, Khương Nghênh đã thức dậy xuống giường, kèm theo một trận nôn khan, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Châu Dị mở mắt khi nghe thấy tiếng động, nhìn sang chỗ trống bên cạnh, rồi lại nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh vọng ra, anh nhíu mày đứng bật dậy.
Khi Châu Dị bước vào nhà vệ sinh, Khương Nghênh đang chống một tay vào bồn cầu, cúi người nôn khan.
Có lẽ là thức ăn tối qua đã nôn hết ra rồi, bây giờ chỉ còn nôn khan.
Châu Dị bước tới, vừa vỗ lưng cho Khương Nghênh vừa cau mày nói, "Anh gọi cho Thorne, bảo anh ta tìm bác sĩ đến."
Khương Nghênh ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước, "Mấy giờ rồi?"
Châu Dị vừa tức vừa buồn cười, "Bây giờ em còn tâm trí mà hỏi mấy giờ sao?"
Khương Nghênh, "..."
Nửa tiếng sau, Thorne dẫn một nữ bác sĩ người Hoa đến biệt thự.
Sau khi khám sơ qua cho Khương Nghênh, nữ bác sĩ trung niên mỉm cười hỏi: "Tháng này cô có đến kỳ kinh nguyệt không?"
Khương Nghênh hơi sững người, "Hình như..."
Không có.
Bác sĩ nói: "Bây giờ còn quá sớm, gần đây không có hiệu thuốc nào mở cửa 24/24 cả. Đợi sau tám giờ, cô bảo chồng mua que thử thai về thử xem sao."
Bác sĩ nói xong, Khương Nghênh và Châu Dị đang đứng bên giường đều sững người.
Bác sĩ thấy vậy, nghi ngờ nhìn hai người, "Hai người... chưa chuẩn bị sinh con à?"
Khương Nghênh đỏ mặt, "Không phải."
Châu Dị nhìn Khương Nghênh, cong môi cười, "Không có, vẫn luôn chuẩn bị sinh con."
Thấy hai người ngẩn ngơ, bác sĩ mỉm cười, vừa thu dọn hộp y tế vừa nói: "Không phải dị ứng dạ dày, cũng không phải cảm lạnh đâu. Tôi đoán cô Châu có thể đã mang thai rồi. Nếu que thử thai hiện kết quả âm tính, hai người nên đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn..."
Châu Dị kìm nén niềm vui trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ, "Nếu có thai, thì nên ăn ít hải sản thôi."
Châu Dị, "Vâng."
Tiễn bác sĩ xong, Châu Dị quay lại phòng ngủ.
Lúc này Khương Nghênh đang dựa vào đầu giường ngẩn người, thấy cửa phòng được đẩy ra, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt phượng của Châu Dị tràn đầy ý cười.
Khương Nghênh mấp máy môi, "Em..."
Khương Nghênh còn chưa dứt lời, Châu Dị đã sải bước đến bên giường, một tay giữ gáy cô, cúi xuống hôn lên môi.
Nụ hôn nồng nàn, say đắm.
Nụ hôn kết thúc, Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh nói, "Vợ yêu, bây giờ anh cảm thấy hạnh phúc đến mức không chân thật."