Giây tiếp theo, cô trực tiếp hôn lên khóe môi anh.
Khúc Tích chưa bao giờ yêu, huống chi là có kỹ năng hôn.
Trong sự ngạc nhiên của Bùi Nghiêu, nụ hôn chẳng có chút kỹ thuật nào cả.
Lúc Bùi Nghiêu kịp phản ứng, Khúc Tích đã cạy môi và răng của anh.
Bùi Nghiêu mặt đỏ bừng, vươn tay ôm lấy eo Khúc Tích, kéo mạnh cô xuống.
Khúc Tích hôn Bùi Nghiêu một cách nghiêm túc và khá bất mãn với hành động của Bùi Nghiêu, cô cau mày trừng mắt nhìn anh:
"Đừng cử động!"
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích mỉm cười:
“Để tôi hôn anh thêm một lúc nữa nhé.”
Suy nghĩ của Bùi Nghiêu đang quay cuồng, đột nhiên một tiếng cười trầm trầm đưa anh trở về với dòng suy nghĩ của mình.
"Ông Bùi."
Châu Dị thấp giọng cười nói.
Dòng suy nghĩ của Bùi Nghiêu đột ngột dừng lại, anh rời ánh mắt khỏi môi Khúc Tích, quay đầu nhìn Châu Dị:
“Ông làm gì vậy?”
Châu Dị nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay:
“Hôn rồi à?”
Vẻ mặt của Bùi Nghiêu khựng lại, trong mắt hiện lên tia hoảng hốt.
Châu Dị thấy vậy, khó hiểu nói:
"Nếm được mùi vị rồi à?”
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đừng nói nhảm."
Châu Dị giọng trêu ghẹo:
"Đôi mắt của ông sắp khoét lỗ trên môi của Khúc Tích rồi, chỉ cần không mù thì ai chẳng biết?”
Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn Châu Dị với ánh mắt cảnh cáo:
“Ông với cô ta ủ mưu gài tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông.”
Châu Dị dựa lưng vào ghế hỏi:
“Khúc Tích có biết hai người hôn nhau rồi không?”
Bùi Nghiêu: "..."
Nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trong đôi mắt hoa đào của Châu Dị.
Bốn người đều mang suy nghĩ riêng trong bữa ăn này.
Ăn tối xong, Khúc Tích kéo góc áo của Khương Nghênh dưới gầm bàn, nói:
“Nghênh Nghênh.”
Khương Nghênh hiểu ý, hơi mím môi suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Bùi Nghiêu."
Bùi Nghiêu ngước mắt lên: "Hả?"
Khương Nghênh thiếu tự nhiên nói:
"Khúc Tích đã biết mình sai, anh xem có thể đừng chấp nhặt với cậu ấy được không…”
Trong chuyện này, Khúc Tích chắc chắn có lỗi.
Mặc dù Khương Nghênh là người chuyên xử lý khủng hoảng truyền thông, nhưng xử lý chuyện trái với lương tâm này ít nhiều cũng khiến cô thấy ngại.
Bùi Nghiêu khi nghe điều này không bày tỏ quan điểm của mình mà chuyển sự chú ý sang Khúc Tích.
Nhìn thấy Bùi Nghiêu đang nhìn mình, Khúc Tích vội vàng đứng dậy cười, cầm cốc nước trái cây nói:
"Sếp Bùi, tôi thực sự biết lỗi của mình rồi. Anh người lớn, rộng lượng, không chấp nhận trẻ nít, anh đừng giận tôi nhé.”
Nói xong, Khúc Tích cúi đầu nhìn cốc nước trái cây trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, mạnh dạn nói:
“Tôi cạn rồi, anh cứ tự nhiên.”
Sau đó, cô uống hết nước trái cây trong cốc chỉ trong một ngụm.
Một cốc nước trái cây khiến Khúc Tích có cảm giác như đang uống rượu trắng.
Khúc Tích uống xong cốc nước trái cây, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí căng thẳng mấy giây, Châu Dị làm người hòa giải, đá vào chân ghế của Bùi Nghiêu dưới gầm bàn:
"Ông Bùi, sếp Khúc đã xin lỗi ông rồi, ít nhất ông cũng nên thể hiện thái độ của mình chứ."
Bùi Nghiêu cầm ly rượu và không nói gì.
Châu Dị hạ giọng nói:
"Ông thật sự muốn trừng phạt cô ấy?"
Bùi Nghiêu im lặng.
Châu Dị tiếp tục nói:
"Hai người đều là doanh nhân, hiện tại đang cùng nhau thực hiện một dự án. Nhìn qua nhìn lại là gặp nhau…”
Châu Dị còn chưa nói hết lời, Bùi Nghiêu đã nói:
"Được rồi, câu chuyện đến đây là kết thúc."
Châu Dị nhìn vẻ mặt đắn đo của Bùi Nghiêu, mỉm cười đầy ẩn ý.
Bùi Nghiêu nghiến chặt quai hàm:
"Mọi người no chưa? Tôi thanh toán.”
Bùi Nghiêu vừa nói xong, Châu Dị cũng tiếp lời:
“Tôi no rồi.”
Mấy phút sau, trong đại sảnh xuất hiện vài người, Bùi Nghiêu thanh toán tiền, Châu Dị đứng ở bên cạnh đi cùng.
Khi người phục vụ quẹt thẻ, Châu Dị cười hỏi:
"Ông nghĩ gì về Khúc Tích?"
Vẻ mặt Bùi Nghiêu khó coi:
“Đừng ghép đôi lung tung.”
Châu Dị cười thầm trong cổ họng:
"Đúng là chuyện này tôi cũng có lỗi, tôi xin lỗi ông. Nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt, Khúc Tích thực sự rất tốt.”
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh:
"Ừ, sao ông không giới thiệu cho ông Tần?"
Châu Dị cười nửa miệng nói:
"Khúc Tích tính tình vui vẻ, không thích hợp với ông Tần, nhưng lại hoàn hảo với ông."
Bùi Nghiêu:
“Tôi và cô ấy cũng không hợp nhau.”
Bùi Nghiêu nói xong liền đưa tay cầm lấy thẻ ngân hàng được quầy lễ tân đưa lại.
Châu Dị hơi nhướng mày:
"Được, tôi hứa, về sau tôi sẽ không bao giờ ghép đôi hai người nữa.”
Bùi Nghiêu: "Ừ."
Sau khi ra khỏi Vạn Hào, bốn người tạm biệt nhau ở bãi đậu xe.
Khương Nghênh trở lại công ty có việc nên cùng Châu Dị rời đi trước.
Bùi Nghiêu uống rượu, lấy điện thoại di động, đang định gọi cho tài xế thì nghe thấy Khúc Tích đứng bên cạnh rụt rè hỏi:
"Sếp Bùi, có cần tôi tiễn anh không?”
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn Khúc Tích, một lát sau mới nói:
"Được."
Khúc Tích nghe xong liền hăng hái mở cửa.
Trên đường đưa Bùi Nghiêu đến công ty, Khúc Tích không ngừng nói.
Chủ đề về cơ bản xoay quanh một điều, đó là xin lỗi về những gì đã xảy ra trước đó.
"Sếp Bùi, thật ra lúc đầu tôi chỉ muốn đùa với anh một chút, nhưng ngời đâu càng lúc càng đùa lớn."
“Ôi, nói thật với anh, khoảng thời gian qua, thật ra tôi thấy khó chịu lắm, sợ bị anh phát hiện.”
"Sếp Bùi, thật lòng xin lỗi anh, tối nay tôi sẽ gửi lại những món quà dì đã tặng.”
Khúc Tích cứ huyên thuyên hồi lâu, còn Bùi Nghiêu thì ngồi ở ghế phụ không nói một lời.
Khúc Tích nghiêng đầu nhìn anh, xấu hổ cười nói:
"Anh Bùi, anh vẫn còn tức giận sao?"
Cổ họng Bùi Nghiêu nghẹn lại, trả lời không đúng câu hỏi:
“Trước kia cô từng hôn ai chưa?”