Khúc Tích ngạc nhiên, sợ hãi lùi về sau.
Châu Dị, Tần Trữ và Khương Nghênh ngồi trong xe nhìn thấy vậy, liền bật cười thành tiếng.
Châu Dị: Mẹ kiếp!
Tần Trữ: Thật sự mất mặt!
Khương Nghênh mỉm cười: Thái độ nhận lỗi của Bùi Nghiêu rất chân thành.
Châu Dị và Tần Trữ thường ngày không phải là người hay văng tục, dù sao gia giáo vẫn còn đó.
Nhưng lúc này, bọn họ thật sự không nhịn được.
Đặc biệt là Châu Dị, anh đang quay video cho Bùi Nghiêu, cười đến mức rung cả tay.
Ba người đang cười thì mẹ Khúc cầm ô, đi từ trong sân ra. Bà trừng mắt nhìn Khúc Tích, sau đó cau mày, tiến đến đỡ Bùi Nghiêu đang quỳ trên mặt đất dậy.
Bùi Nghiêu: Dì, Tích Tích vẫn chưa tha thứ cho cháu, dì để cháu quỳ thêm một lúc nữa.
Mẹ Khúc: Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng, có gì thì đứng dậy, vào nhà nói, ở đây người qua kẻ lại, để người khác nhìn thấy, ra thể thống gì?
Bùi Nghiêu vẫn quỳ: Không sao đâu dì, cháu không sợ mất mặt.
Thấy Bùi Nghiêu cố chấp như vậy, mẹ Khúc cau mày nhìn Khúc Tích: Còn không mau đến đỡ cậu ta dậy.
Khúc Tích: Không phải con không cho anh ta đứng dậy, là anh ấy tự…
Chưa đợi Khúc Tích nói hết câu, mẹ Khúc đã liếc nhìn cô.
Khúc Tích lập tức im miệng, cúi đầu đi đến đỡ Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, nhỏ giọng hỏi: Tích Tích, em tha thứ cho anh rồi đúng không?
Khúc Tích cũng nhỏ giọng đáp: Hôm nay coi như anh may mắn, lát nữa em sẽ tính sổ với anh.
Bùi Nghiêu cười hì hì: Được, chỉ cần em không chia tay với anh, em muốn tính sổ thế nào cũng được.
Khúc Tích: Bùi Nghiêu, lần đầu tiên em phát hiện ra, mặt anh còn dày hơn cả tường thành.
Bùi Nghiêu: Còn hơn là ế vợ.
Bùi Nghiêu nói xong, đứng dậy, đi theo mẹ Khúc và Khúc Tích vào nhà.
Trước khi vào nhà, anh ta còn không quên quay đầu lại, ra hiệu OK với ba người trong xe.
Châu Dị khẽ cười, bấm còi, coi như đáp lại.
Nhìn theo Bùi Nghiêu vào nhà, Châu Dị cất điện thoại di động, quay đầu nhìn Tần Trữ: “Chúng ta đi ăn cơm đi?”
Tần Trữ duỗi chân: “Đến nhà tôi một chuyến, đón Sầm Hảo.”
Châu Dị: “Được.”
Tần Trữ lại nói: “Gửi đoạn video ông vừa quay cho tôi.”
Châu Dị nhướng mày: “Làm gì? Đăng lên mạng?”
Tần Trữ: “Gửi cho lão Kỷ.”
Châu Dị cười khẩy: “Ông gửi cho lão Kỷ khác gì đăng lên mạng?”
Kỷ Trác miệng rộng, gửi cho anh ta, chẳng khác nào gửi cho báo lá cải.
Tần Trữ giữ vững hình tượng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Đăng lên mạng thì kém sang.”
Châu Dị cười hỏi: “Vậy ông gửi cho Kỷ Trác, bảo lão ta đăng lên mạng, là có ý gì?”
Tần Trữ: “Muốn xem kịch hay.”
Nghe Tần Trữ nói vậy, Châu Dị giơ ngón tay cái với anh: “Giỏi, độc ác.”
Châu Dị nói xong, chuyển đoạn video vừa quay cho Tần Trữ.
Tần Trữ thấy điện thoại rung lên, cúi đầu xuống, mở điện thoại ra, không nói gì thêm với Kỷ Trác, trực tiếp nhấn nút chuyển tiếp.
Không lâu sau, Kỷ Trác gửi tin nhắn thoại: Có chuyện cười như vậy, sao không gọi tôi cùng xem??
Tần Trữ trả lời: Sợ ông bận, không có thời gian.
Kỷ Trác: Bùi Nghiêu vậy mà cũng có ngày hôm nay, ha ha ha, còn thảm hơn Châu Dị.
Tần Trữ: Ừ.
Sau đó Kỷ Trác còn gửi gì nữa, Tần Trữ không xem, anh ta tắt âm thanh điện thoại, cất vào túi.
Châu Dị vừa lái xe, vừa nhìn Tần Trữ qua gương chiếu hậu: “Gửi rồi?”
Tần Trữ cong môi: “Một tiếng nữa xem kết quả.”
Châu Dị nghe vậy, quay đầu nhìn Khương Nghênh: “Vợ, nhìn thấy chưa, đây gọi là vừa thâm hiểm mà lại còn âm thầm.”