Nếu là bình thường, cô sẽ không làm những chuyện như thế này.
Sầm Hảo chọc vào mặt Tần Trữ xong, thấy anh không có phản ứng gì, liền nghiêng người về phía trước, di chuyển ngón tay từ má anh đến môi anh.
Ánh mắt Tần Trữ tối sầm lại, yết hầu chuyển động: "Em muốn làm gì?"
Sầm Hảo mơ màng hỏi: "Em rất tò mò, tại sao anh lúc nào cũng không cười?"
Tần Trữ mấp máy môi: "Quen rồi."
Sầm Hảo nghe vậy khựng lại, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cau mày: "Tần Trữ."
Tần Trữ mặc kệ ngón tay cô nghịch ngợm trên môi mình: "Ừ."
Sầm Hảo: "Hồi nhỏ anh... có phải sống rất khổ không?"
Bị hỏi về thời thơ ấu, Tần Trữ cúi đầu cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ thê lương.
Một lúc sau, Tần Trữ điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên: "Cũng bình thường, không khổ lắm."
Sầm Hảo không tin, cau mày hơn: "Thật không?"
Tần Trữ: "Thật."
Sầm Hảo hít một hơi, lắc đầu, đầu óc choáng váng, nói năng lộn xộn, nhưng lại là lời nói thật lòng: "Em không tin."
Tần Trữ cười khẽ: "Vậy nếu hồi nhỏ anh sống rất khổ, em có... thương anh không?"
Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo mím chặt môi không nói gì.
Thấy vậy, Tần Trữ siết chặt tay Sầm Hảo: "Đừng căng thẳng."
Sầm Hảo: "Em không căng thẳng."
Tần Trữ cười: "Không căng thẳng, sao em lại đột nhiên im lặng?"
Sầm Hảo im lặng, nhìn chằm chằm Tần Trữ, sau khoảng một phút, cô hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm: "Tần Trữ, em biết anh thích em."
Tần Trữ nín thở, cả người căng cứng: "Rồi sao nữa?"
Sầm Hảo cúi đầu, trong mắt đong đầy hơi nước do say rượu: "Nhưng anh không thích con người thật của em, anh thích em là vì vẻ ngoài dịu dàng của em..."
Sầm Hảo nói hai câu này rất nhỏ.
Có lẽ vì say rượu, nên cảm xúc trong mắt cô không giấu được, rõ ràng là đang buồn bã.
Tần Trữ từ nhỏ đã lăn lộn trong giới toàn những cáo già, anh bỗng nhiên hiểu ra vài điều khi nhìn thấy biểu cảm này của Sầm Hảo.
Tần Trữ mỉm cười: "Nói tiếp đi."
Sầm Hảo ngơ ngác: "Nói tiếp gì?"
Tần Trữ cười: "Vậy nên, đây là lý do em nhiều lần từ chối anh à?"
Đối mặt với câu hỏi của Tần Trữ, Sầm Hảo không nói gì, mím chặt môi.
Trong phòng im lặng như tờ, Tần Trữ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Sầm Hảo.
Một lúc lâu sau, khi Tần Trữ định từ bỏ thì Sầm Hảo đột nhiên đỏ hoe mắt, uất ức nói: "Em cũng đã từng nghĩ xem có nên giả vờ dịu dàng cả đời hay không, dạo này em đang thử..."
Sầm Hảo càng nói càng nghẹn ngào: "Không được, mệt quá."
Người say rượu, không còn lý trí nữa.
Sầm Hảo lẩm bẩm, càng nói càng tủi thân.
Nói đến cuối cùng, nước mắt lăn dài trên má.
Tần Trữ thấy vậy, tim như thắt lại, đau nhói.
"Khóc cái gì?"
Tần Trữ cau mày, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Sầm Hảo.
Sầm Hảo hít hít mũi, nhìn Tần Trữ: "Hay là anh đổi gu đi? Con gái mạnh mẽ cũng không tệ, anh xem Khúc Tịch, Bùi tổng cũng rất thích cô ấy đấy thôi?"
Tần Trữ nhìn Sầm Hảo say khướt, trong lòng vừa chua xót vừa xúc động: "Không cần đổi."
Sầm Hảo: "Tức là anh không thích em đúng không?"
Tần Trữ ôm gáy Sầm Hảo, kéo cô xuống: "Không phải không thích, mà là rất thích."
Nói xong, Tần Trữ cúi xuống hôn lên môi Sầm Hảo.
Sầm Hảo sững người bất động.
Tần Trữ khàn giọng dỗ dành cô: "Hảo Hảo, há miệng ra."