Tần Trữ lấy điện thoại di động trong túi ra, liếc nhìn màn hình, nhấn nút nghe: “Alo, A Dị.”
Châu Dị khẽ cười: “Ở bệnh viện à?”
Tần Trữ thành thật trả lời: “Ừm.”
Châu Dị: “Cô Sầm thế nào rồi?”
Tần Trữ: “Chấn thương ở chân sắp khỏi rồi.”
Châu Dị khẽ cười, nói: "Ông biết tôi không có ý hỏi điều đó."
Tần Trữ ngậm điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay vào miệng, hít một hơi thật sâu, nói: “Bạn trai mới.”
Châu Dị ngạc nhiên: “Hửm?”
Tần Trữ không muốn nói về chuyện này, thản nhiên nói: “Ông nghỉ ngơi sớm đi, tôi bảo trợ lý đến đón.”
Châu Dị nghi ngờ: “Ông chắc chắn cậu kia là bạn trai của cô Sầm chứ?”
Tần Trữ: “Chắc chắn.”
Nghe Tần Trữ nói vậy, Châu Dị nhướng mày, không nói gì nữa.
Kết thúc cuộc gọi với Châu Dị, Tần Trữ cắn chặt điếu thuốc, ánh mắt đăm chiêu nhìn về màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ xe.
Thủy Thiên Hoa Phủ.
Châu Dị gập một chân, dựa vào đầu giường, xoay xoay điện thoại trong tay, áp vào cằm.
Khương Nghênh: “Thật sự là bạn trai mới của Sầm Hảo à?”
Châu Dị: “Lão Tần nói vậy.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Tám chín phần mười là ‘đang trong chăn mới biết chăn có rận’.”
Sau khi Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhếch mép nhìn cô: “Ví dụ như trước đây anh hiểu lầm em thích Châu Diên?”
Khương Nghênh không phản bác: “Cũng như nhau cả thôi.”
Ngày hôm sau.
Ngày cưới của Tô Dĩnh đã cận kề, Khương Nghênh đặc biệt xin nghỉ phép để giúp dì chọn nhà hàng và cùng nhau đi thử váy cưới.
Sau khi ăn sáng xong, trợ lý Trần đến đón Châu Dị.
Khương Nghênh tiễn Châu Dị ra ngoài, nhân lúc không có ai chú ý, cô nhón chân hôn lên khóe môi anh.
Châu Dị cong môi, đưa tay ôm eo Khương Nghênh.
Khương Nghênh: “Đi đường cẩn thận.”
Châu Dị: “Chọn một nhà hàng tốt một chút cho dì, đừng tiếc tiền.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Em biết rồi.”
Châu Dị dịu dàng dặn dò: "Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào nhé.
Nhìn Châu Dị lên xe, Khương Nghênh quay người trở vào Thủy Thiên Hoa Phủ, lái xe chở Tô Dĩnh ra ngoài.
Lúc này, Châu Dị đang ngồi trên xe, trợ lý Trần nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Châu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Châu Dị đưa tay nới lỏng cà vạt: “Đến quán trà mới mở của Kỷ Trác.”
Trợ lý Trần: “Vâng.”
Nói xong, trợ lý Trần xoay vô lăng.
Xe bon bon trên đường, Châu Dị lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiếp Chiêu.
Điện thoại được kết nối, giọng nói đầy ẩn ý của Nhiếp Chiêu vang lên: “Sớm vậy?”
Châu Dị trầm giọng nói: “Đến quán trà mới mở của Kỷ Trác.”
Nhiếp Chiêu: “Được.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Châu Dị có chút khó coi.
Trợ lý Trần cảm nhận được bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, bèn ngẩng đầu nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu.
Nhận ra nét mặt của Châu Dị, anh ta vội vàng lảng tránh ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Xe đến quán trà, trợ lý Trần dừng xe, xuống xe mở cửa cho Châu Dị.
Châu Dị bước xuống xe: “Gần đây câu cá thế nào rồi?”
Trợ lý Trần: “Mọi chuyện đều thuận lợi.”
Khóe miệng Châu Dị nhếch lên: “Kiên nhẫn một chút, đừng để lộ sơ hở, nhớ thu lưới đúng lúc.”
Trợ lý Trần đáp: “Anh yên tâm.”
Châu Dị: “Những kẻ nông nổi cả đời này sẽ không làm nên chuyện lớn.”
Trợ lý Trần đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi trợ lý Trần nói xong, Châu Dị liếc nhìn anh ta một cái, sải bước đi vào quán trà.
Quán trà mới mở của Kỷ Trác có tên là “Bán Nhật Nhàn”, rất phù hợp với tính cách của anh ta.
Châu Dị vừa bước vào thì đúng lúc Kỷ Trác cũng có mặt, quản lý dẫn Châu Dị vào phòng riêng, sau đó báo cáo cho Kỷ Trác.
Không lâu sau, khi Châu Dị đang ngồi nhâm nhi tách trà thì Kỷ Trác đẩy cửa bước vào.
Kỷ Trác mặc áo sơ mi màu hồng nhạt phối với quần tây, trông có vẻ phong lưu, nhưng trên cổ tay lại đeo một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương.
Kỷ Trác tiến đến ngồi đối diện Châu Dị. Châu Dị liếc nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh ta, bất giác nhớ đến Nhiếp Chiêu, rồi hỏi: "Từ bao giờ cậu lại tin vào mấy thứ này vậy?"
Kỷ Trác tò mò: “Còn ai nữa?”
Châu Dị bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Nhiếp Chiêu.”
Kỷ Trác: “Ừ, nhưng của chúng tôi không giống nhau, của hắn ta là chuỗi hạt niệm kinh, của tôi là tràng hạt.”
Châu Dị: “Có gì khác nhau?”
Kỷ Trác: “Chuỗi hạt niệm kinh không có giới hạn tôn giáo, có thể là Phật giáo, cũng có thể là Thiên Chúa giáo, thậm chí có thể chỉ là đeo cho vui.”
Nghe vậy, Châu Dị khẽ cười: “Vậy còn của cậu?”
Kỷ Trác tự rót cho mình một tách trà, thổi thổi, chậm rãi uống: “Tràng hạt chỉ dành riêng cho Phật giáo.”
Châu Dị trêu chọc: “Bỏ mặn ăn chay rồi à?”
Kỷ Trác: “Ăn chay hay mặn đều được, chủ yếu là ‘kiêng sắc dục’.”
Châu Dị cười khẩy: “Diễn kịch cho ai xem?”
Kỷ Trác hừ một tiếng: “Vẫn là cậu hiểu tôi, diễn cho bố mẹ tôi xem, nếu họ còn ép tôi kết hôn, tôi sẽ xuất gia quy y cửa Phật.”
Châu Dị nhẹ nhàng xoay tách trà, ánh mắt nhìn thẳng: "Phật dạy từ bi, nhưng không cứu rỗi những kẻ không thành tâm. Đừng lấy danh Phật ra để bao biện cho mình nữa."
Vừa dứt lời, Kỷ Trác định phản bác thì cửa phòng bị gõ từ bên ngoài, ngay sau đó, Nhiếp Chiêu đẩy cửa bước vào.