Mục lục
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Chiêu nợ Kỷ Mẫn một mối tình theo trình tự.

Nhưng sau khi kết hôn, anh đã dành cho cô tất cả sự yêu thương mà mình có thể.


Khi Nhiếp Chiêu vén váy cô lên, Kỷ Mẫn đỏ mặt.

Cơ thể Kỷ Mẫn run lên vì nhạy cảm, Nhiếp Chiêu buông môi cô ra, hôn lên dái tai cô: "Vợ à, thả lỏng nào."

Kỷ Mẫn mím môi: "Về phòng ngủ đi."

Nhiếp Chiêu: "Con không có ở nhà, sợ gì chứ?"

Tuy hai người đã kết hôn ba năm, nhưng vì có con ngay sau khi cưới nên họ rất kiềm chế, chưa bao giờ làm chuyện này.

Kỷ Mẫn đỏ mặt, cắn môi: "Em không quen."

Nhiếp Chiêu khàn giọng, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô: "Vợ à, thật ra cả tuần nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh thấy em không phải là chê anh không cho em một mối tình, mà là chê anh già, không biết nhiều trò..."

Kỷ Mẫn: "Nhiếp Chiêu!!"

Nhiếp Chiêu: "Vì vậy anh quyết định sửa chữa khuyết điểm này."

Kỷ Mẫn đẩy anh ra, mặt đỏ bừng: "Thả em xuống."

Nhiếp Chiêu cười khẽ: "Không được, anh và 'nó' đều không đồng ý."

Nhiếp Chiêu sửa chữa khuyết điểm rất nghiêm túc.

Từ sofa đến thảm, từ thảm đến phòng tắm, cuối cùng là từ phòng tắm đến cửa sổ sát đất.

Khuôn mặt Kỷ Mẫn đỏ bừng từ đầu đến cuối.

Đặc biệt là khi ở bên cửa sổ sát đất, thỉnh thoảng có người đi qua ngoài cửa sổ, Nhiếp Chiêu ghé sát vào tai cô, nói những lời khiến cô đỏ mặt.

Khiến cơ thể cô nhạy cảm đến cực điểm.

Kỷ Mẫn vừa căng thẳng vừa mềm nhũn.
Nhiếp Chiêu ghé sát vào tai cô, cười khẽ: "Thì ra em thích thế này."

Kỷ Mẫn xấu hổ đỏ mặt, cắn môi không nói.

Nhiếp Chiêu: "Ừ, anh hiểu, người trẻ tuổi thích những thứ kí.ch thí.ch hơn."

Nhiếp Chiêu nghiêm túc khiến Kỷ Mẫn không chịu nổi.

Kỷ Mẫn muốn xoay người lại bịt miệng anh.

Nhưng cuối cùng lại bị anh xoay người lại, hai tay bị anh giữ chặt trên cửa kính.

Hai người đứng đối mặt nhau, Kỷ Mẫn bối rối, Nhiếp Chiêu cúi xuống hôn cô, giữa nụ hôn nồng nàn, anh khàn giọng nói: "Mẫn Mẫn, từ khi có em, anh mới biết thì ra cuộc đời anh cũng có thể ấm áp."

Sau đó, Nhiếp Chiêu bế Kỷ Mẫn đi tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Kỷ Mẫn mệt mỏi nằm vật ra giường, Nhiếp Chiêu đưa tay xoa mái tóc ướt của cô: "Dậy nào, anh sấy tóc cho em."

Kỷ Mẫn: "Không cần."

Nhiếp Chiêu: "Ngoan nào."

Kỷ Mẫn lắc đầu, chùm chăn kín mít.

Nhìn ra ý đồ của cô, Nhiếp Chiêu bật cười, đưa tay vào trong chăn, kéo cô ra, đặt lên đùi mình, rồi kiên nhẫn vén tóc cô lên, sấy khô cho cô.

Kỷ Mẫn thực sự mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, cô vòng tay qua cổ anh, tựa cằm lên vai anh.

Tóc gần khô, Kỷ Mẫn khẽ nói: "Chồng, em biết hết những chuyện anh đã làm, cả việc anh giả vờ đi xem mắt để dụ em, em cũng biết, em yêu anh, chỉ vì em yêu anh, cho dù anh không bày trò, em cũng sẽ yêu anh, chỉ là có thể phản ứng của em sẽ chậm hơn một chút, quá trình yêu đương của chúng ta sẽ chậm hơn một chút..."

Nghe thấy lời của Kỷ Mẫn, tay Nhiếp Chiêu đang cầm máy sấy tóc khựng lại.

Nhận thấy sự thay đổi của Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn ngồi thẳng dậy, hai tay ôm mặt anh, hôn lên trán anh, lên mắt anh, lên má anh, lên mũi anh, lên cằm anh, cuối cùng là lên môi anh, cô nghiêm túc nói: "Nhiếp Chiêu, anh rất tốt, rất rất tốt, anh không hề xấu xa, cũng không cố chấp, trong mắt em, anh ấm áp và tài giỏi, là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK