Nghe bố Bùi nói vậy, Bùi Nghiêu cau mày, quay đầu nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích ngồi sát bên Khương Nghênh, ở giữa còn có hai phù dâu xa lạ.
Khương Nghênh dùng đũa chung gắp thức ăn vào bát cho Khúc Tích, Khúc Tích không động đũa, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào bông hoa cà rốt trước mặt.
Khương Nghênh cũng nhận ra sự khác thường của Khúc Tích, cô rót cho Khúc Tích một cốc nước trái cây, nhỏ giọng hỏi: “Bà không sao chứ?”
Khúc Tích hoàn hồn, hai tay ôm cốc nước trái cây, nhìn Khương Nghênh, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: “Nghênh Nghênh, tôi muốn bông hoa đó.”
Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của Khúc Tích, sau đó liếc nhìn xung quanh bàn tiệc, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi lấy cho bà."
Khúc Tích: “Bây giờ tôi muốn.”
Khương Nghênh: “Ngoan, uống chút nước trái cây trước đi.”
Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích cúi đầu, cắn lấy miệng cốc nước trái cây, nhưng không uống, mà ngước mắt lên nhìn cô, ra điều kiện: "Tôi uống một ngụm nước trái cây, bà đưa bông hoa đó cho tôi."
Khương Nghênh: “…”
Mỗi lần Khúc Tích say rượu đều rất khó chiều.
Khương Nghênh nhìn Khúc Tích say rượu, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Thực ra tối nay Khương Nghênh đã cố gắng hết sức để đỡ rượu cho Khúc Tích, hơn nữa còn có Chu Dịch và những người khác ở phía trước chắn rượu, cô cứ nghĩ Khúc Tích sẽ không uống nhiều, ai ngờ...
Khương Nghênh đang đau đầu không biết phải làm sao thì Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh đứng dậy, đi đến chỗ bọn họ.
Bùi Nghiêu bước nhanh đến gần, chống một tay lên lưng ghế sau lưng Khúc Tích, cúi người xuống hỏi: “Say rồi à?”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích chưa kịp trả lời, Khương Nghênh đã nói: “Trông có vẻ là say rồi.”
Bùi Nghiêu khẽ cười: “Tửu lượng kém như vậy mà còn dám uống thay dì ba."
Khương Nghênh cười đáp: "Hào hiệp trượng nghĩa đấy chứ."
Đám cưới vẫn đang tiếp diễn, Bùi Nghiêu vừa là người nhà, vừa là phù rể, lúc này không thể rời đi được, anh ta suy nghĩ một lát rồi ghé sát tai Khúc Tích nói: "Để anh đưa em đi giải rượu."
Nói xong, Bùi Nghiêu đưa tay đỡ Khúc Tích dậy, đưa cô ra khỏi đại sảnh.
Khách sạn Bùi Văn Hiên đặt tiệc cưới, tầng một và tầng hai là nhà hàng, từ tầng ba trở lên là phòng nghỉ.
Vì hôm nay có rất nhiều khách đến từ phương xa, để tránh tình trạng khách không có chỗ nghỉ ngơi, nhà họ Bùi đã đặt trước khá nhiều phòng trong khách sạn.
Bùi Nghiêu nửa ôm nửa dìu Khúc Tích vào thang máy, anh vòng tay ôm eo cô, khẽ nâng cô lên một chút, hỏi: "Tự đứng vững được không?”
Khúc Tích tuy say rượu nhưng may mà không có “quậy” tưng bừng, cô hỏi: “Bùi Nghiêu? Sao lại là anh? Nghênh Nghênh đâu rồi?”
Bùi Nghiêu khẽ cười: “Tửu lượng kém thế này mà cũng dám uống thay người khác? Ai cho em lá gan đó, hửm?”
Khúc Tích say rượu, đầu óc choáng váng, trong lòng vẫn luôn nhớ đến bông hoa được trang trí bằng củ cải trên bàn ăn, hoàn toàn không hiểu Bùi Nghiêu đang nói gì, cô ợ rượu, hỏi: “Hoa đâu?”
Bùi Nghiêu không nghe thấy cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Khúc Tích và Khương Nghênh, anh ta nghi ngờ hỏi: “Hoa gì?”
Khúc Tích: “Chính là bông hoa rất đẹp đó.”
Bùi Nghiêu: “Em muốn hoa?”
Hai người “hoàn toàn lệch sóng”, nhưng lại giao tiếp vô cùng ăn khớp.
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền gật đầu lia lịa: “Ừ, em muốn hoa.”
Bùi Nghiêu dỗ dành cô: “Lát nữa anh mua cho em.”
Anh vừa nói xong, cửa thang máy "tinh" một tiếng mở ra, Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn người trong lòng đang say đến mức không biết gì, liền bế thốc cô lên, sải bước đi vào.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu bế Khúc Tích vào phòng.
Hai người vào phòng, Bùi Nghiêu cẩn thận đặt cô lên giường, định xoay người đi rót cốc nước thì bị Khúc Tích ôm eo từ phía sau.
Bùi Nghiêu cứng đờ người, chưa đợi anh ta lên tiếng, Khúc Tích đã dùng trán cọ cọ vào thắt lưng của anh, nói: “Nghiêu Nghiêu, mông anh đẹp thật đấy.”