Phải nói rằng, Kỷ Mẫn thật sự bị Nhiếp Chiêu dọa sợ.
Nhất là lúc này, phía dưới của cô vẫn còn rất đau.
Vì vậy, cho đến khi Nhiếp Chiêu buông cô ra, phủi nước rồi rời đi, cô vẫn đứng im bất động.
Kỷ Mẫn không ăn cơm trưa.
Kỷ Mẫn ủ rũ nói không khỏe, rồi cúi đầu đi lên lầu.
Mẹ Kỷ vốn định trách cô không hiểu chuyện, nhưng thấy cô như vậy, không giống giả vờ, bèn dùng đũa chung gắp thức ăn cho Nhiếp Chiêu, hỏi: "Tối qua con bé không sao chứ?"
Nhiếp Chiêu nói lời cảm ơn, trong lòng thoáng có chút khác lạ: "Không sao, chỉ là uống hơi nhiều rượu."
Nghe vậy, mẹ Kỷ yên tâm hơn hẳn, nhưng vẫn không khỏi thở dài: "Con bé chưa từng yêu đương, vậy mà lần này lại gặp phải người đã có người khác trong lòng..."
Kỷ Trác bất lực tiếp lời, "Chắc chắn là bị đả kích không nhỏ."
Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn Kỷ Trác, "Dạo này con đừng cãi nhau với nó."
Kỷ Trác nói, "Yên tâm, nó đã như vậy rồi, con còn cãi nhau với nó làm gì?"
Mẹ Kỷ, "Con cũng chẳng tốt đẹp gì, Trữ Trữ đồng ý chưa?"
Câu nói này của mẹ Kỷ thực sự đâm vào tim Kỷ Trác.
Kỷ Trác đang gặm một miếng sườn, lập tức cảm thấy không ngon miệng nữa, nói lấp lửng, "Mẹ, Mẫn Mẫn là con gái mẹ, chẳng lẽ Trác Trác không phải con trai mẹ sao? Đều là con do mẹ sinh ra, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Mẹ Kỷ liếc nhìn anh, "Con đừng nói nữa, bây giờ mẹ nghe con nói chuyện là thấy phiền, bây giờ mẹ ra ngoài làm đẹp, đến cả mấy cô bé ở thẩm mỹ viện cũng biết con là kẻ thay thế."
Kỷ Trác gặm hết miếng sườn, nhả xương ra, nghiêm mặt nhìn mẹ Kỷ, nói rõ ràng từng chữ: "Mẹ, tư tưởng của mẹ không đúng rồi. Kẻ thay thế thì đã sao? Cho dù là kẻ thay thế, con trai mẹ cũng là người đàng hoàng, quang minh chính đại, không như kẻ nào đó, thừa dịp người ta gặp khó khăn, xong việc rồi thì phủi tay, người ta mất trong trắng khóc đến sưng cả mắt, anh ta còn đứng trơ ra như không có chuyện gì xảy ra..."
Mẹ Kỷ khẽ hừ một tiếng, "Nói cũng đúng."
Nhiếp Chiêu đang ngồi ở vị trí dành cho khách, tay cầm đũa khựng lại.
Nhiếp Chiêu luôn là người bình tĩnh, nhưng bữa cơm hôm nay, anh lại ăn không ngon miệng.
Sau bữa ăn, Kỷ Trác tiễn Nhiếp Chiêu ra cửa.
Nhiếp Chiêu cúi người lên xe, Kỷ Trác chống một tay lên cửa xe trêu chọc, "Ông cũng không còn trẻ nữa, nên yêu đương rồi đấy."
Nhiếp Chiêu dựa vào ghế, cười nhạt nhìn anh ta, "Giống như ông, làm kẻ thay thế à?"
Kỷ Trác nửa năm nay bị người ta nói là kẻ thay thế đã quen rồi, chẳng còn chút xấu hổ nào như lúc ban đầu, đáp lại rất bình tĩnh, tự nhiên: "Kẻ thay thế thì đã sao? Những người nhà họ Liễu giới thiệu cho Liễu Trữ, có ai được nắm tay cô ấy chưa? Ông nhìn tôi xem..."
Nhiếp Chiêu, "Ừ, ông được nắm tay rồi."
Kỷ Trác nhướng mày, chẳng những không biết xấu hổ mà còn vênh váo nói: "Chỉ nắm tay thôi sao? Nói ra đừng có ghen tị, bây giờ Liễu Trữ đã nói rồi, một tuần ít nhất sẽ tìm tôi hai lần."
Nghe Kỷ Trác nói vậy, khóe miệng Nhiếp Chiêu giật giật, "Ừ, ônggiỏi lắm."
Kỷ Trác dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi ra, "Trước đây là một tháng một lần, sau đó là nửa tháng một lần, rồi một tuần một lần, bây giờ là một tuần hai lần, ông biết điều này có nghĩa là gì không?"
Nhiếp Chiêu ôm trán, cảm thấy sắp bị anh ta làm cho phát điên, nhưng vì giữ thể diện, lại không nỡ đập anh ta cho tỉnh, bèn thuận theo lời anh ta mà hỏi: "Có nghĩa là gì?"
Kỷ Trác búng tay cái chóc, nói: "Có nghĩa là cô ấy ngày càng không thể rời xa tôi, sau này sẽ là ngày ngày đêm đêm quấn quýt bên nhau."
Nhiếp Chiêu, "Uống nhiều Thận Bảo vào."
Nhiếp Chiêu nói chuyện với Kỷ Trác vài câu, thực sự không chịu nổi nữa, liền kiếm cớ, mặc kệ anh ta có nói gì thêm không, đạp ga rời đi.
Xe chạy được một đoạn, Nhiếp Chiêu vô tình nhìn thấy một hiệu thuốc bên đường. Xe đã chạy qua rồi lại quay lại. Anh đặt ngón tay lên môi suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Mẫn: "Cần thuốc gì, tôi mua cho cô."