Khương Nghênh hơi nhếch khóe môi, nói:
"Một người bạn."
Châu Dị thôi nhìn, môi mỏng mỉm cười:
"Khác giới?"
Khương Nghênh không hề nói dối:
"Ừ."
Khương Nghênh nói xong sợ Châu Dị hiểu lầm nên dừng một chút, bổ sung thêm:
"Anh… Đừng suy nghĩ nhiều."
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Anh bình thường mà.”
Sau khi dứt lời, giọng lại đầy giễu cợt:
"Vợ, em mới là người đang hoảng đấy."
Khương Nghênh: "..."
So với sự bình thản của Châu Dị, Châu Diên lại không được như vậy.
Trước đây anh cũng nghi ngờ Mạnh Nhuế là người của Châu Hoài An, nhưng Mạnh Nhuế chưa bao giờ trực tiếp trả lời câu hỏi này.
Dù sau đó anh có hỏi thêm vài lần nữa thì mắt cô cũng sẽ chớp chớp và cô sẽ do dự.
Châu Diên nghiến chặt quai hàm, sắc mặt tối sầm.
Người đầu tiên chú ý tới vẻ khác thường của Châu Diên chính là Lục Mạn, bà nghiêng người, hạ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Châu Diên cũng không giấu diếm gì, trực tiếp đưa điện thoại.
Lục Mạn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe được:
“Không ngờ lão già lại cài người vào bên cạnh con.”
Châu Diên vẻ mặt bình thường:
“Thì ra người mà bố đề phòng bấy lâu nay chưa bao giờ là Dị.”
Lục Mạn bị sốc khá nặng trước sự việc này, hít thở vài hơi mới lấy lại được tâm trạng ban đầu.
"Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, không thể dựa vào ai được hết ở cái Châu Gia này, do con quá tình cảm mà thôi.”
Châu Diên nói:
"Mẹ, bình tĩnh, đừng để Dị xem trò cười."
Lục Mạn cười mỉa mai:
“Con nghĩ vở kịch hôm nay nó không tham gia sao?”
Châu Diên im lặng.
Bất kể Châu Dị và Khương Nghênh, hay Lục Mạn và Châu Diên, cũng không có ai đi vào an ủi Châu Hoài An.
Sau khi xem náo nhiệt, hai bên đều đạo đức giả tìm lý do đàng hoàng rồi lần lượt rời đi.
Sau khi ra khỏi trụ sở của Châu Thị, Lục Mạn và Châu Diên rời đi trước, còn Châu Dị và Khương Nghênh thì chậm rãi xuống bậc thang.
Châu Dị thấp giọng cười nói:
"Rất có thể Lục Mạn cùng Châu Diên cho rằng chuyện hôm nay là anh dàn dựng."
Khương Nghênh nói:
"Yên tâm, cho dù bọn họ có nghi ngờ, bọn họ cũng sẽ không nhắm vào anh."
Châu Dị tò mò:
"Hả?"
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Anh không cảm thấy lấy một chọi hai là ngu ngốc sao?"
Châu Dị nheo nheo mắt.
Khương Nghênh mím môi nói:
"Đợi họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi anh ra mặt."
Châu Dị trêu chọc:
"Vợ, vừa rồi em mắng anh ngốc à?"
Khương Nghênh bước xuống bậc thang:
“Mỗi người chúng ta đều có quy tắc sinh tồn của riêng mình, anh có quan hệ cứng cựa, nên anh có năng lực đối đầu với họ. Nhưng em thì khác, quan hệ của em không đủ để hỗ trợ em trong cuộc xung đột trực diện với họ, vì vậy em chỉ có thể kiên nhẫn vạch ra kế hoạch từng bước một, rồi từ từ quăng lưới."
Châu Dị dù có ngốc đến đâu, lúc này cũng có thể nhận ra ẩn ý trong lời nói của Khương Nghênh.
Cô có quan hệ trong Châu Gia.
Châu Dị:
"Anh rất tò mò là quan hệ của em gồm những ai?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
“Em vẫn chưa thể nói với anh.”
Châu Dị cười nhẹ, nói:
"Không sao cả, chỉ cần bọn họ không phản bội em là được."
Khương Nghênh trả lời đầy kiên quyết:
"Không đâu."
Khi hai người đang nói chuyện, trợ lý Trần đã dừng xe trước mặt họ.
Trợ lý Trần đẩy cửa bước xuống xe, giúp mở cửa sau.
Châu Dị đưa tay chặn nóc xe lại, để Khương Nghênh lên xe trước.
Sau khi Khương Nghênh ngồi xuống, anh cũng theo sát.
Hai người lên xe, trợ lý Trần cảm thấy tổn thương: Xem ra anh hoàn toàn không cần xuống xe, có chút thừa thải rồi.
Xe chạy được một đoạn, Khương Nghênh chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Châu Dị và Cát Kim Hoa, nhếch môi hỏi:
“Tình cảm giữa anh và chú Cát sâu đậm lắm à?”
Châu Dị quay đầu lại nhìn Khương Nghênh, cười nửa miệng:
"Em nghĩ thế nào?"
Khương Nghênh thành thật nói:
"Em không biết, em không có ấn tượng gì."
Châu Dị nói đùa:
"Đương nhiên là... giả đó."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói:
“Khi đó đúng là Cát Kim Hoa đã đi họp phụ huynh cho anh rất nhiều lần, nhưng đều là do Châu Hoài An sắp xếp, không có chút tình cảm nào cả.”
Khương Nghênh cau mày nói:
"Vậy sao hôm nay anh làm vậy?"
Châu Dị giọng đầy nét giễu cợt:
“Cát Kim Hoa theo Châu Hoài An lâu như vậy, chắc chắn có rất nhiều quan hệ.”
Khương Nghênh lập tức hiểu ra:
"Hôm nay anh giới thiệu cho ông ấy công ty nào?"
Châu Dị cười nói:
“Em biết sếp công ty đó.”
Khương Nghênh nhướng mày:
"Bùi Nghiêu?"
Châu Dị lắc đầu.
Khương Nghênh hỏi:
"Tần Trữ?"
Châu Dị vẫn lắc đầu.
Khương Nghênh suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra người khác, liền hỏi:
"Trần Triết?"
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị còn chưa kịp trả lời, trợ lý Trần ngồi ở ghế lái đã không thể ngồi yên, cười nói:
"Mợ, mợ đừng đề cao tôi quá.”
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh đoán ba lần liên tiếp đều không thành công, vì vậy cô bèn thôi đoán, mà học lại lời anh:
"Anh không muốn nói cũng không sao, chỉ cần đối phương đáng tin cậy là được."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị cười khẽ:
"Cận Bạch."
Khương Nghênh vậy bèn sửng sốt:
"Cái gì?"
Châu Dị:
"Anh đưa em đi xem nhé?"
Khương Nghênh không hiểu Châu Dị đang có ý đồ gì, gật đầu bối rối.
Bên kia, Lục Mạn trở về nhà cũ của Châu Gia, đi thẳng vào phòng Châu Diên.
Hôm nay Mạnh Nhuế xin nghỉ, đang ngồi bất an bên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đột nhiên đứng dậy.
Lục Mạn nhìn thấy Mạnh Nhuế liền tức giận, bước vào cửa, đi đến trước mặt cô, đưa tay tát cô.
"Đứng núi này trông núi nọ.”
Mặc dù Lục Mạn tức giận nhưng cũng không dám gây ra quá nhiều ồn ào.
Ở tầng dưới là ông Châu, gần đây ông không những phạt Châu Diên mà còn thường xuyên khó chịu với bà nên bà không dám làm điều gì đắc tội với ông.
Mạnh Nhuế bị Lục Mạn đánh vào đầu, cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng.
Lục Mạn buồn bực:
"Diên có lỗi gì với cô chứ? Nó cưới cô, cho cha mẹ cô tiền, cho cô đồ ăn thức uống, cô lại bắt tay Châu Hoài An đối phó nó!"
Đối mặt với sự tra hỏi và mắng mỏ của Lục Mạn, Mạnh Nhuế không nói gì.
Vài phút sau, Châu Diên đậu xe xong rồi đẩy cửa vào nhà.
Nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Mạnh Nhuế, Châu Diên cau mày, bước tới chặn người phía sau lại:
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Lục Mạn nghiêm mặt nói:
"Con hỏi mẹ đang làm gì à? Con nên hỏi cô vợ mà con đã bỏ ra nhiều tiền để cưới ấy muốn làm gì! Làm cho con sụp đổ thì nó được lợi lộc gì?”
Châu Diên nói:
"Mẹ, chuyện này con sẽ tự giải quyết."
Lục Mạn:
"Con định xử lý thế nào?"
Giọng nói của Châu Diên rất kiên định:
“Mẹ, vừa rồi con trở về, nhìn thấy ông nội đang uống trà ở phòng khách.”
Lục Mạn nhìn Châu Diên, cười khẩy:
"Tình cảm đàn bàn!"
Sau khi Lục Mạn rời đi, Châu Diên quay đầu liếc nhìn Mạnh Nhuế, đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, rít hai hơi, trầm giọng nói:
“Chúng ta ly hôn đi.”