Cậu ta thích Châu Kỳ?
Điều gì đã khiến anh Cửu luôn anh minh thần võ lại có suy nghĩ sai lầm như vậy?
Tiểu Cửu nói xong, thấy Cát Châu không lên tiếng, tưởng anh ta ngầm thừa nhận, liền sa sầm mặt mũi, đứng thẳng người bước tới.
Thấy Tiểu Cửu lạnh lùng tiến lại gần, Cát Châu đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội vàng lùi lại hai bước, cười nịnh nọt: "Anh, anh Cửu có gì từ từ nói."
Tiểu Cửu: “Châu Kỳ là người của ai, chắc cậu rõ hơn tôi.”
Cát Châu: “Rõ, rõ.”
Tiểu Cửu: “Vậy nên, cậu biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn chọn thích cô ta?”
Cát Châu á khẩu.
Cát Châu thật sự muốn thưởng cho Tiểu Cửu điểm tuyệt đối vì ý tưởng độc đáo này của anh ta.
Lý do anh ta nói thêm hai câu với Châu Kỳ hoàn toàn là vì nể mặt Châu Diên ngày trước, chẳng liên quan gì đến bản thân Châu Kỳ, càng không phải là thích.
Cát Châu lộ vẻ mặt khó xử, nhìn Tiểu Cửu.
Định mở miệng giải thích, thì nghe Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Nếu cậu muốn rời khỏi đây, nhớ trả lại tiền cưới vợ cho tôi."
Tiểu Cửu nói xong, không thèm nhìn Cát Châu thêm một cái, xoay người rời đi.
Cát Châu: “…”
Nhìn bóng lưng của Tiểu Cửu, Cát Châu trầm tư.
Nói thật, quen biết Tiểu Cửu bao nhiêu năm nay, đây hình như là lần đầu tiên cậu ta thấy anh tức giận như vậy.
Nhìn Tiểu Cửu rời đi, Cát Châu đứng tại chỗ một lúc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Nghênh: "Chị, có chuyện em muốn nói với chị."
Lúc Khương Nghênh nhận được tin nhắn WeChat của Cát Châu, cô đang gọi điện thoại cho Sầm Hảo.
Sầm Hảo có vẻ khó xử: “Tối nay sao?”
Khương Nghênh mỉm cười đáp: “Ừ, tiện không?”
Sầm Hảo: “Tiện, ở đâu?”
Khương Nghênh: “Khách sạn Vạn Hào.”
Sầm Hảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được.”
Khương Nghênh cười đáp: “Được, vậy lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, Khương Nghênh nhìn thấy tin nhắn của Cát Châu, cô di chuyển ngón tay, trả lời: Ngày mai.
Cát Châu lập tức trả lời: Vâng.
Sau khi nhắn tin xong với Cát Châu, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị: “Chắc chắn Sầm Hảo có thể đoán được lý do em mời cô ấy ăn cơm.”
Châu Dị ngồi trên tay vịn của ghế sofa đơn, hai chân hơi dang ra, hai tay ôm eo Khương Nghênh, xoa xoa: “Sầm Hảo không ngốc, lão Tần quá lộ liễu.”
Khương Nghênh một tay cầm điện thoại, một tay chống lên vai Châu Dị: "Đừng nhúc nhích."
Châu Dị: "Không nhúc nhích, gần đây anh ăn chay, tâm không tà niệm."
Châu Dị vừa nói vừa dùng ngón tay luồn vào mép áo Khương Nghênh, ngón tay cái lướt qua vùng eo mềm mại của cô.
Ngón tay Khương Nghênh đặt trên vai Châu Dị khẽ co lại.
Châu Dị nhận ra, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc, vợ à, bình tĩnh một chút."
Khương Nghênh nheo mắt: “Được thôi.”
Tám giờ tối, Khương Nghênh và Châu Dị lái xe đến khách sạn Vạn Hào.
Xe dừng hẳn, hai người lần lượt xuống xe.
Châu Dị vòng qua đầu xe đến trước ghế phụ lái nắm tay Khương Nghênh, vừa định bước đi thì nhìn thấy Khúc Tích và Kỷ Trác đang đứng nói chuyện trước cửa khách sạn Vạn Hào.
Kỷ Trác không biết nói gì với Khúc Tích, Khúc Tích mím môi cười, nụ cười e ấp thẹn thùng.
Nhìn thấy vậy, Châu Dị dừng bước, nhướng mày: “Tình hình gì đây?”
Khương Nghênh: “Không rõ.”
Châu Dị khẽ cười: “Cố ý muốn cho lão Bùi ghen à?”
Khương Nghênh đáp: “Không giống.”
Theo như Khương Nghênh hiểu về Khúc Tích, sau khi xác định được tình cảm của mình, cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù có làm, với tính cách của cô ấy cũng không thể diễn đạt chân thực đến thế.
Châu Dị và Khương Nghênh đang suy đoán, đột nhiên một chiếc Maybach phanh gấp dừng lại trước mặt Khúc Tích và Kỷ Trác.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, cửa sổ Maybach hạ xuống, Bùi Nghiêu thò đầu ra khỏi cửa sổ, cười nhạt: "Thật trùng hợp!"
Kỷ Trác trêu chọc: "Ông ở địa bàn của tôi, lại nói với tôi là trùng hợp?"
Bùi Nghiêu không đáp lời Kỷ Trác, ánh mắt anh nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích chớp chớp mắt, cười chào Bùi Nghiêu: “Trùng hợp thật.”
Nói xong, Khúc Tích cúi đầu nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Kỷ Trác: “Kỷ tổng, vậy tôi vào trước nhé.”
Kỷ Trác mỉm cười gật đầu: “Được.”
Khúc Tích không nhìn thấy Khương Nghênh và Châu Dị ở phía xa, sau khi chào Kỷ Trác xong, lại vẫy tay với Bùi Nghiêu, xoay người bước vào trong.
Nhìn theo Khúc Tích vào trong, Bùi Nghiêu nâng cửa sổ xe lên, đạp ga lái xe vào bãi đỗ.
Châu Dị: “Cuộc chiến không tiếng súng.”
Khương Nghênh mỉm cười, gửi tin nhắn cho Khúc Tích: "Bà bị làm sao vậy?"