Châu Kỳ là người ngoài cuộc, nhìn thấy mà sốt ruột.
"Anh, anh và chị Mạnh Nhuế định cứ thế này mãi sao?"
Châu Diên đang tính toán lợi nhuận của homestay trong tháng, nghe thấy em gái hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em muốn nói gì?"
Châu Kỳ đưa tay vò đầu, ấp úng nói, giọng điệu có chút "hận sắt không thành thép": "Em thấy chị Mạnh Nhuế vẫn còn tình cảm với anh."
Châu Diên cúi đầu: "Rồi sao?"
Châu Kỳ: "Anh là đàn ông, anh không thể chủ động một chút sao?"
Mặt Châu Diên không cảm xúc: "Nếu em rảnh rỗi quá thì có thể tìm việc gì đó để làm, ví dụ như ra bếp phụ giúp."
Châu Kỳ: "Anh!"
Châu Diên: "Em mà nói thêm một câu nữa, anh sẽ gửi em về nước."
Châu Kỳ trừng mắt nhìn Châu Diên, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, vừa quay người đi, vừa lẩm bẩm: "Anh hai và chị dâu đã có hai đứa con đủ lớn để sai vặt rồi, còn anh vẫn ế sưng ế xỉa, sau này về nước, em thấy xấu hổ dùm anh."
Nói xong, Châu Kỳ vẫn còn tức giận, nghiến răng nói tiếp: "Lúc trước thích chị dâu thì cứ làm giá, bây giờ đối với chị Mạnh Nhuế cũng vậy, anh cứ ế suốt đời đi."
Châu Kỳ lẩm bẩm, Châu Diên siết chặt quai hàm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế anh đã tính toán sai hết cả.
Ra khỏi văn phòng Châu Diên, Châu Kỳ mặt mày khó coi, cô không đến bếp mà đi thẳng đến chỗ Mạnh Nhuế ở sân sau.
Nhìn thấy Mạnh Nhuế đang tưới hoa, Châu Kỳ bước tới, giật lấy bình tưới trong tay cô, nói: "Chị Mạnh Nhuế, anh trai em không chủ động, chị có thể chủ động một chút không?"
Mạnh Nhuế nghe vậy, mỉm cười: "Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?"
Sống cùng nhau nhiều năm, ba người nương tựa lẫn nhau, không còn là mối quan hệ như trước nữa, tuy không phải người thân ruột thịt, nhưng tình cảm còn hơn cả ruột thịt.
Thấy Mạnh Nhuế tỏ vẻ thờ ơ, Châu Kỳ xị mặt: "Hôm nay em xem bài đăng trên moments của chị dâu, Tế Niên và Tế Ninh đã lớn như vậy rồi, chị nhìn lại chị và anh trai em xem..."
Mạnh Nhuế bây giờ đã bình tâm: "Tình huống của chúng ta khác."
Châu Kỳ bướng bỉnh: "Khác chỗ nào? Chẳng lẽ chị không thích anh trai em sao?"
Mạnh Nhuế: "Châu Dị thích Khương Nghênh."
Châu Kỳ: "Anh trai em cũng thích chị, nếu anh ấy không thích chị, lúc trước sao lại đưa chị đến đây?"
Mạnh Nhuế cười khổ: "Có lẽ chỉ là thấy chị đáng thương thôi."
Thật ra, lúc đầu Mạnh Nhuế cũng nghĩ, Châu Diên đưa cô đến đây, ít nhiều cũng có chút tình cảm với cô.
Nhưng theo thời gian, cảm giác này dần dần biến mất.
Nếu thực sự còn tình cảm, thì sao bao nhiêu năm nay, anh không hề có chút động tĩnh nào?
Mạnh Nhuế nói xong, Châu Kỳ mím chặt môi: "Chị Mạnh Nhuế..."
Mạnh Nhuế lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa đầu Châu Kỳ: "Thôi, em đừng lo lắng cho chị nữa, lo cho bản thân mình đi, em cũng không còn nhỏ nữa, có kiểu người nào em thích không?"
Nhắc đến chuyện yêu đương, Châu Kỳ trợn mắt: "Không có, em không định yêu đương, em định bám lấy chị và anh trai em cả đời."
Mạnh Nhuế trêu chọc: "Em bám lấy anh trai em thì được, chứ bám lấy chị thì không được đâu, chị sẽ lấy chồng, khi nào chị tìm được người mình thích, người đó cũng thích chị, chị sẽ rời đi."
Mạnh Nhuế chỉ nói đùa, ai ngờ lại bị Châu Diên vừa đi vào sân sau nghe thấy.
Mạnh Nhuế quay lưng lại với anh, không nhìn thấy anh, nhưng Châu Kỳ thì thấy.
Thấy sắc mặt Châu Diên thay đổi, Châu Kỳ cố tình nói to hơn: "Chị Mạnh Nhuế, đến lúc chị kết hôn, em sẽ làm phù dâu cho chị, để anh trai em làm phù rể."