Nằm không cũng trúng đạn?
Thường Bác dứt lời, căn phòng chợt yên tĩnh một lúc, quản lý vẻ mặt khó xử nhìn Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, chuyện này..."
Khương Nghênh không hề ngạc nhiên hay khó chịu chút nào:
"Xem ra tôi không cần phải trốn ở hậu trường nữa rồi."
Người quản lý cười ngượng nghịu:
“Những từ ngữ trước kia của cô khiến đối phương nắm được thóp.”
Khương Nghênh cười nhạt:
"Chúng ta nói luôn cách đối phó đi.”
Khương Nghênh nói xong, nhìn Thường Bác:
“Hiện tại ông có thể nhắn tin cho đối phương hoặc quản lý của đối phương, cứ nhắn hết những gì ông muốn nói, ông muốn chửi, không cần che giấu điều gì, nhắn hết đi.”
Thường Bác nhướng mày:
“Có thể chửi?”
Khương Nghênh gật đầu: "Ừ."
Đôi mày thanh tú của Thường Bác cau lại, anh nói:
“Bà chắc là sẽ không gây rắc rối cho bà?”
Khương Nghênh đáp:
"Không đâu, đây là lẽ thường, ông cứu cô ta, lại bị vu oan nên tức giận, cảm thấy uất ức, mắng lại là chuyện bình thường.”
Thường Bác nghe xong im lặng một lúc mới hỏi:
“Nhỡ đối phương lộ tin nhắn tôi gửi thì sao?”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định:
“Cô ta không dám.”
Thường Bác không hiểu: "Hả?"
Khương Nghênh nói:
“Nếu cô ta tiết lộ tin nhắn ông gửi, cô ta sẽ là người chịu thiệt. Đương nhiên sẽ có người tốt muốn tìm ra chân tướng sự việc.”
Khương Nghênh nói xong, Thường Bác gật đầu thì cô lại nói tiếp:
"Tôi bảo ông nhắn những lời này không phải để ông trút giận, mà tôi muốn ông tìm hiểu thử đối phương có bị khống chế hay không.”
Thường Bác:
“Làm sao tìm hiểu?”
Khương Nghênh nói:
“Đối phương chỉ là người mới vào nghề, cô ta chưa từng gặp lòng người hiểm ác, cũng chưa từng bị xã hội cho ăn vả nặng nề, nên nội tâm sẽ không mấy mạnh mẽ. Sau khi ông nhắn tin cho cô ta, nếu cô ta không trả lời cũng không chặn ông chứng minh là có người đang kiểm soát cô ta. Nếu cô ta vội vàng chặn ông hoặc là trả lời ông, chứng minh là không có ai theo dõi cô ta, chỉ là cô ta bị bắt làm thôi.”
Phân tích của Khương Nghênh rất rõ ràng và hợp lý.
Thường Bác giật mình hỏi:
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Khương Nghênh nói:
"Chắc chắn sẽ có bất ngờ. Ví dụ như cô bé này vốn có nội tâm mạnh mẽ, nhưng chúng ta dù sao cũng phải thử.”
Thường Bác hiểu ý, gật đầu, soạn một tin nhắn dài gửi cho đối phương.
Tin nhắn đã được gửi và vẫn rất yên ắng.
Khoảng nửa phút sau, giao diện trò chuyện giữa Thường Bác và đối phương hiển thị đối phương “typing”.
Lại hơn một phút nữa trôi qua, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Thường Bác ngẩng đầu nói với Khương Nghênh phản ứng của đối phương.
Khương Nghênh nói:
"Có đến tám chín mươi phần trăm là có quản lý ở bên cạnh."
Khương Nghênh nói xong quay đầu nhìn về phía quản lý của Thường Bác, đang định hỏi chuyện khác thì điện thoại di động trong túi chợt vang lên.
Khương Nghênh đưa tay lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy nhắc nhở cuộc gọi đến của Châu Dị, cô dừng lại, nhấn trả lời rồi đi về phía phòng ngủ trong phòng khách sạn.
"Em nghe."
Giọng Châu Dị trầm thấp:
“Tôi đã thấy tin về bê bối giữa em và Thường Bác.”
Thái dương Khương Nghênh giật giật, cô mím môi:
"Giả đó."
Châu Dị lẩm bẩm nói:
"Anh biết."
Khương Nghênh:
"Lát nữa em sẽ thanh minh."
Châu Dị:
“Lúc nãy ông Bùi gọi điện cười nhạo anh”
Khương Nghênh im lặng.
Bùi Nghiêu gọi điện và cười nhạo Châu Dị điều gì thì Khương Nghênh biết rõ.
Khương Nghênh không cảm thấy có gì phải chột dạ, quan hệ giữa cô và Thường Bác thì dù là Châu Dị hay Bùi Nghiêu đều biết rất rõ.
Chỉ cần nghe giọng điệu tủi thân của Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy lồng ngực khó chịu đến mức khó hiểu.
Khi Khương Nghênh im lặng, Châu Dị cũng không lên tiếng.
Hai người cứ như vậy trong vài phút, Khương Nghênh chủ động nói:
"Hay là em lên tiếng thanh minh trước nhé?"
Châu Dị giọng tủi thân:
“Cho dù bây giờ em có nói cũng sẽ không có ai tin.”
Khương Nghênh: "..."
Ngành giải trí là như vậy, đúng sai thật giả chẳng biết đâu mà lường.
Đôi khi bạn nói thật nhưng mọi người lại nghĩ bạn nói dối.
Đôi khi những gì bạn nói rõ ràng là dối trá nhưng những người ăn dưa lại tin đó là sự thật.
Những gì Châu Dị là sự thật khiến Khương Nghênh không thể phản bác.
Thấy Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị nói qua điện thoại:
"Vợ, giờ cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của em khi giúp anh giải quyết những scandal đó rồi."
Nghe Châu Dị nói vậy, lòng Khương Nghênh chợt thắt lại.
Nói thật, lúc cô giúp Châu Dị giải quyết scandal, trong lòng cô thực sự không có vấn đề gì lớn.
Cùng lắm thì chỉ là cảm thấy cần phải quan tâm hơn những nghệ sĩ khác một chút, thứ nhất là sợ làm tổn hại đến hình ảnh của công ty, thứ hai là sợ khó ăn khó nói với ông cụ Châu.
Châu Dị nói xong, dừng lại mấy giây, khi nói lại, giọng có chút khàn khàn:
“Vợ, anh có thể xin em một chuyện được không?"
Khương Nghênh mím chặt môi:
"Chuyện gì vậy?"
Châu Dị nói trong điện thoại với giọng đầy lôi cuốn:
“Chúng ta công khai nhé, được không?”