Lục Mạn nheo mắt, không nói gì.
Người đàn ông nở nụ cười thân thiện: "Chị ơi, đoạn đường này vắng vẻ quá, không thấy ai qua lại cả. Chị có thể giúp em một chút được không?"
Nếu không phải lúc này, có lẽ Lục Mạn đã bị cuốn vào trò chơi tán tỉnh của anh ta.
Tuy nhiên, trong tình cảnh cấp bách này, dù có mê muội đến đâu, bà ta cũng không thể để dục vọng che mờ lý trí.
Lục Mạn khẽ rút tay về, giữ vẻ mặt bình thản: "Xin lỗi, tôi có việc bận, không tiện giúp cậu."
Thấy Lục Mạn không có ý định giúp đỡ, người đàn ông vẫn tươi cười nói: "Chị ơi, giúp em một chút thôi mà, chỉ cần cho em đi nhờ đến ngã tư phía trước là được rồi."
Lục Mạn: “Thật ngại quá, tôi thật sự không tiện.”
Nghe Lục Mạn nói xong, người đàn ông khẽ cười: "Được thôi."
Nghe vậy, Lục Mạn ngỡ anh ta đã hiểu ý, cúi xuống định nổ máy thì bất ngờ bị người đàn ông túm tóc, giật mạnh ra khỏi cửa sổ xe.
Lục Mạn kinh ngạc vùng vẫy.
Người đàn ông cười lạnh: “Sao bà lại không biết xấu hổ như vậy?”
Lục Mạn: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Người đàn ông cười khẩy: "Tôi đã nói rồi mà, phải không? Mong bà giúp tôi một đoạn đường."
Dù bất ngờ bị tấn công, Lục Mạn vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bà ta nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng nói sắc bén: "Đây là cách cậu cầu xin sự giúp đỡ của người khác sao?"
Người đàn ông cười nhạo: "Tôi đã nói chuyện tử tế với bà rồi mà không được, vậy thì tôi đành phải dùng cách này thôi."
Dứt lời, anh ta cúi xuống nhìn Lục Mạn, giọng điệu có phần đe dọa: "Mong bà giúp tôi chuyện này."
Lục Mạn nhìn người đàn ông, hít sâu một hơi: “Buông tay.”
Người đàn ông: “Giúp không?”
Lục Mạn thỏa hiệp: “Tôi chở cậu đến ngã tư phía trước.”
Lục Mạn vừa dứt lời, người đàn ông không buông tay mà còn thò tay kia vào mở cửa xe, lôi bà ta xuống: "Bà sang ghế phụ đi, để tôi lái."
Lục Mạn sa sầm mặt mày, nhưng không nói thêm lời nào.
Lúc này, Lục Mạn chỉ muốn mau chóng rời khỏi Bạch Thành, tránh rắc rối càng nhiều càng tốt. Bà ta không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Thấy người đàn ông đã yên vị trên ghế lái, Lục Mạn rảo bước vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ và ngồi vào.
Xe từ từ lăn bánh, người đàn ông liếc nhìn Lục Mạn, không nói gì.
Sau khi lái xe được mười mấy phút, Lục Mạn lên tiếng: “Sắp đến ngã tư tiếp theo rồi.”
Người đàn ông im lặng không đáp
Lục Mạn quay đầu nhìn người đàn ông, đôi môi mím chặt, ánh mắt chất chứa nỗi ấm ức không dám nói ra.
Sắp đến ngã tư tiếp theo, Lục Mạn tưởng rằng mình đã có thể thoát khỏi người đàn ông này, thì đột nhiên có một chiếc Passat màu đen cũ kỹ xuất hiện ở ngã tư.
Mí mắt Lục Mạn giật giật, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lục Mạn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lên tiếng hỏi: “Chiếc xe phía trước là bạn của cậu sao?”
Người đàn ông: “Đúng vậy.”
Trái tim Lục Mạn như thiêu như đốt.
Xe dừng lại ở ngã tư, người đàn ông mở cửa xe, thản nhiên nói lời cảm ơn rồi xuống xe.
Lục Mạn mím chặt môi, toàn thân căng cứng, nhìn theo bóng người đàn ông. Thấy anh ta không quay đầu lại, tiến thẳng đến chiếc Passat cười nói với người bên trong, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Mạn nhìn theo bóng người đàn ông một lúc, sau đó mới mở cửa xe bước xuống, rảo bước về phía ghế lái.
Vừa đến nơi, chưa kịp mở cửa xe thì người đàn ông lúc nãy đã bất ngờ sải bước tới, kẹp cổ Lục Mạn lôi xềnh xệch về phía chiếc Passat.
Lục Mạn trừng mắt nhìn người đàn ông.
Người đàn ông nhìn Lục Mạn bằng ánh mắt khinh bỉ, không nói một lời nào.
Người đàn ông kéo Lục Mạn đến trước xe Passat. Ngồi ở ghế lái, người đàn ông kia bước xuống xe. Nhìn rõ đối phương, Lục Mạn kinh hãi trừng lớn mắt.
Người này không ai khác chính là Châu Hoài An đã biến mất mấy ngày nay.
Châu Hoài An mặc một bộ đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn thấy Lục Mạn, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Lục tổng, lâu rồi không gặp.”
Lục Mạn nhìn Châu Hoài An, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người. Một lúc sau, bà ta mới nghiến răng nghiến lợi: "Châu Hoài An, anh muốn làm gì!"
Châu Hoài An cười nhạo, không trả lời Lục Mạn, mà ra hiệu cho người đàn ông đang kéo bà ta.
Người đàn ông hiểu ý, mở cửa hàng ghế sau, đẩy Lục Mạn vào trong.
Sau khi lên xe, Lục Mạn không ngừng vùng vẫy, người đàn ông giơ tay tát vào mặt bà ta một cái: “Ngoan ngoãn một chút đi!”
Lục Mạn đột ngột im bặt, hai tay siết chặt.
Châu Hoài An đứng bên ngoài xe, nhìn Lục Mạn bằng ánh mắt lạnh lùng. Vài giây sau, anh ta mới thu hồi tầm mắt, thong thả bước về phía ghế lái.
Khi xe lăn bánh, Lục Mạn hít một hơi thật sâu, nhìn Châu Hoài An, giọng run run: "Anh... Anh muốn giết tôi sao?"
Châu Hoài An ngước mắt nhìn qua kính chiếu hậu, cười khẩy đầy nham hiểm. Giọng anh ta lạnh lẽo như băng: "Không, tôi sẽ khiến bà sống không bằng chết."