Cùng với âm thanh "Châu Dị" vang lên, Châu Dị cảm thấy cả trái tim mình đều xoắn lại.
Đau đớn và nghẹt thở.
Châu Dị tựa cằm vào đầu Khương Nghênh, vì không để Khương Nghênh suy nghĩ nhiều, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể:
"Sao vậy?"
Khương Nghênh trầm giọng đáp:
"Không có gì."
Châu Dị cười nói:
"Em lo lắng cho anh sao?"
Khương Nghênh ánh mắt nóng bừng, không trả lời.
Châu Dị nhẹ nhàng vòng tay qua eo Khương Nghênh, bởi vì không biết vai nào của cô bị thương nên không dám cử động quá nhiều:
“Nghênh Nghênh.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô:
"Nói cho anh biết, anh thế này có xem là nhớ mãi không quên, luôn luôn hồi tưởng không?"
Khương Nghênh ngước mắt lên nói:
"Có."
Châu Dị:
“Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết vết thương ở đâu không?”
Khương Nghênh thành thật trả lời:
"Vai trái."
Ánh mắt Châu Dị tối lại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra:
"Đi bệnh viện."
Khương Nghênh:
"Anh bị thương sao?"
Châu Dị buông Khương Nghênh ra, xoay một vòng như trẻ con trước mặt cô, cuối cùng nhìn cô:
“Em nghĩ anh là ông Bùi à? Làm địch tổn thương 10 thì mình đã thương đến 8.”
Khương Nghênh căng thẳng suốt đêm cuối cùng cũng thả lỏng ra và mỉm cười:
“Để về rồi em nhất định sẽ truyền đạt lời anh nói cho ông Bùi thật trung thực.”
Châu Dị hơi nhướng mày:
"Dì vẫn có gì với chú ba Bùi, mà em đã…”
Châu Dị đang nói chuyện, đột nhiên im lặng, một lúc sau mới hỏi một câu:
"Dì cưới chú ba Bùi, theo vai vế thì có phải là em phải gọi ông Bùi bằng anh không?”
Cuộc trò chuyện của Châu Dị thay đổi nhanh đến mức Khương Nghênh nhất thời không theo kịp được.
Khi Khương Nghênh hiểu ra, cô cười và nói:
"Có vẻ như vậy.”
Châu Dị:
"Sau khi em về, đừng có nhắc ông Bùi đó.”
Khương Nghênh:
“Em không nhắc thì anh ấy cũng sẽ biết.”
Châu Dị:
“Nếu hắn biết, chắc là sẽ bay bổng trên mây.”
Châu Dị và Khương Nghênh đứng dưới gầm xe trò chuyện một lúc, Khương Nghênh lên xe, Châu Dị cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào mặt Châu Dị một lúc.
Châu Dị đột nhiên cười nói:
"Sao vậy? Hôm nay phát hiện chồng mình đặc biệt đẹp trai à?"
Khương Nghênh tiến lên một chút, hôn lên má Châu Dị.
Châu Dị cứng người, nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh:
"Thấy thoải mái không?"
Châu Dị nhếch lên đôi môi mỏng nói:
"Có thể bay lên trời."
Châu Dị nói xong, một tay chống trên ghế, một tay đặt ở lưng ghế, hôn lên môi Khương Nghênh.
Khương Nghênh đáp lại, trong lúc vướng víu, Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:
"Châu Dị, em rất thích anh."
Châu Dị nghe vậy, cắn nhẹ môi dưới của Khương Nghênh, nhẹ nhàng kéo nó xuống, cười nói nhỏ:
"Lúc anh đi vắng em lén ăn kẹo à?"
Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị.
Châu Dị:
“Ngọt quá đi!”
Châu Dị và Khương Nghênh đang ngọt ngào trong xe, không chú ý đến Tiểu Cửu và người đàn ông cầm đầu hôm nay đứng đằng sau mình.
Đến khi Châu Dị hôn xong và nói xong những lời yêu đương, ngồi thẳng đóng cửa xe lại, quay người lại thì thấy phía sau có hai người đàn ông đang đứng thẳng.
Châu Dị nhướng mày:
"Hai người đang quan sát? Hay đang học hỏi?"
Tiểu Cửu:
“Sếp Châu, anh ba muốn xin lỗi anh.”
Tiểu Cửu nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh nở nụ cười:
"Sếp Châu, đêm nay làm không tốt là lỗi của tôi, anh là người rộng lượng không chấp nhặt người dưới, mong anh đừng nhắc với luật sư Tần.”
Châu Dị thấp giọng hỏi:
"Cậu tên là gì?"
Đối mặt với sự truy vấn của Châu Dị, nụ cười trên mặt người đàn ông trở nên ngượng ngùng:
"Sếp Châu, tôi chỉ là kẻ vô dụng nên tôi sẽ không nhắc đến tên mình."
Châu Dị cho rằng người đàn ông đang lo lắng anh chơi xỏ hắn nên cười nhẹ nói:
"Yên tâm, tôi là người có thù thì lập tức báo, chứ không có dây dưa mới tính.”
Nụ cười của người đàn ông trở nên mất tự nhiên hơn:
"Không, không, sếp Châu, ý tôi không phải vậy."
Châu Dị:
"Cậu là ai?"
Châu Dị nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của người đàn ông, liền chuyển sự chú ý sang Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng như thường lệ:
“Sếp Châu, luật sư Tần lúc đó cũng lười gọi tên chúng tôi, nên xếp hạng theo số thứ tự, chúng tôi có mười người.”
Châu Dị cong môi, quay đầu lại nhìn người đàn ông có vẻ mặt khó xử:
"Tiểu Tam?"
Người đàn ông: "Haha."
Châu Dị:
“Tên hay đấy.”
Người đàn ông khóe miệng giật giật, nhưng lại không dám phản bác.
Châu Dị nói xong, mỉm cười nhìn người đàn ông này, nói:
"Lần này tôi không nói với ông Tần, nhưng đừng bao giờ có lần sau nữa."
Người đàn ông liên tục cảm ơn:
“Cảm ơn Sếp Châu.”
Châu Dị vẫy tay với đối phương:
"Cậu đi đi, tôi đưa vợ tôi đi bệnh viện."
Người đàn ông:
"Có cần cử vài người đi theo không? Kẻo người của Nhiếp Chiêu gây phiền toái."
Châu Dị suy nghĩ mấy giây rồi không có từ chối: "Ừ."
Châu Dị nói xong, nhìn Tiểu Cửu nói:
"Lên xe."
Tiểu Cửu đã bước lên ngay lập tức.
Khi xe chạy trong đêm, Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Cát Châu.
Điện thoại đã kết nối, Khương Nghênh còn chưa kịp nói chuyện, Cát Châu liền vội vàng hỏi:
"Chị không sao chứ?"
Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Tôi không sao."
Cát Châu nghe Khương Nghênh nói không có gì, liền thở phào nhẹ nhõm nói:
"Không sao thì tốt rồi."
Khương Nghênh:
"Lục Vũ thế nào?"
Cát Châu do dự một chút:
"Nó… nó không sao."