Khương Nghênh nói:
"Đi qua xem sao."
Châu Dị đưa đầu lưỡi chạm vào một bên má: “Ừ.”
Châu Dị nói xong liền xoay người mở cửa.
Người đàn ông đứng ở hành lang nhìn thấy anh, cười nói:
“Lão Bùi và tên kia đều ra tay độc.”
Châu Dị đưa mắt nhìn người đang nói chuyện với mình, nhướng mày, đi đến phòng bên cạnh, vẻ mặt vô cảm, hỏi:
“Hôm nay điều gì khiến anh đến đây?”
Người đàn ông đang nói chuyện với Châu Dị cũng trạc tuổi anh, có dung mạo nổi bật, thân trên mặc áo sơ mi màu xanh đậm, thân dưới mặc một chiếc quần Âu màu đen.
Màu sắc của áo khá bắt mắt nhưng hầu hết mọi người đều không chịu nổi.
Nhưng nó đặc biệt phù hợp khi mặc cho nam giới.
Đôi mắt người đàn ông dài và hẹp, nở nụ cười, có thể nhận ra một tay chơi thứ thiệt.
Nghe thấy câu hỏi của Châu Dị, người đàn ông bỡn cợt:
"Sao chứ? Tôi không thể đến lãnh địa của mình à?"
Châu Dị cười nửa miệng:
“Tôi cứ tưởng dạo gần đây ông mê mẩn hí kịch, chuẩn bị đổi nghề.”
Hai người nói chuyện thì đã đi đến phòng bên cạnh, Châu Dị quay người liếc nhìn người đàn ông bên cạnh:
"Ông Kỷ, chăm sóc Nghênh Nghênh."
Người đàn ông dựa vào tường, tư thế như đang xem trò vui, cười đùa:
“Yên tâm đi, cứ giao chị dâu cho tôi.”
Châu Dị nghe thấy những lời thiếu nghiêm túc của anh, bèn đá anh một đá.
Người đàn ông nhanh chóng né tránh nhờ nhanh mắt và đôi tay nhanh nhẹn rồi cười lớn.
Trong phòng, Bùi Nghiêu và Nhiếp Chiêu đang ngồi dựa vào tường, cả hai đều bị thương nặng.
Dù vậy, hai người vẫn không chịu dừng lại, thỉnh thoảng mắng mỏ nhau.
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chờ vết thương của tôi bình phục, tôi nhất định sẽ giết anh.”
Khóe miệng Nhiếp Chiêu có vết máu, hắn đưa một tay lên lau đi, cười khinh thường.
Châu Dị đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy tay của Bùi Nghiêu không nhấc lên được và chân của Nhiếp Chiêu không thể cử động, anh hơi nhướng mày hỏi:
“Gọi xe cứu thương cho hai người?”
Bùi Nghiêu: "..."
Nhiếp Chiêu: "..."
Bùi Nghiêu trong đời chưa bao giờ xấu hổ như vậy, được hai nhân viên y tế đỡ lên xe cấp cứu.
Một nhân viên y tế đề nghị dùng cáng cho anh, Bùi Nghiêu nghiến răng nói:
“Cho tôi đi ra là sự bất khuất cuối cùng của tôi.”
Các nhân viên y tế hỗ trợ anh không khỏi bật cười:
“Anh đúng là mặt mũi quá.”
Bùi Nghiêu:
“Đành vậy, người cần thể diện.”
So với Bùi Nghiêu, Nhiếp Chiêu bình tĩnh hơn nhiều.
Cáng đưa hắn ra khỏi hộp, Nhiếp Chiêu nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc.
Bùi Nghiêu nhìn thấy điều này, cười mỉa mai, nụ cười rộng đến nỗi vết thương trên mặt anh đau nhức, anh nhăn mặt đau đớn.
Vài phút sau, Bùi Nghiêu và Nhiếp Chiêu lên xe cứu thương, theo sát là Châu Dị và Khương Nghênh.
Trong xe cấp cứu, Bùi Nghiêu ngồi, Nhiếp Chiêu nằm, bên cạnh có mấy nhân viên y tế ngồi.
Nhiếp Chiêu không hề nói một lời sau khi được bế ra khỏi phòng, nhắm mắt lại.
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn hắn, ho khan hai tiếng, duỗi chân giẫm lên chân bị thương của hắn như vô ý.
Nhiếp Chiêu rên lên, lập tức mở mắt ra.
Bùi Nghiêu nhìn hắn và mỉm cười khiêu khích:
"Này, chú tỉnh rồi à?"
Nhiếp Chiêu tức giận, hít sâu hai hơi điều chỉnh cảm xúc:
“Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện một ngày nào đó đừng rơi vào tay tôi.”
Bùi Nghiêu giẫm mạnh lên chân Nhiếp Chiêu:
“Tốt nhất là anh nên cầu nguyện, cầu nguyện rằng chân của anh sẽ không trở nên vô dụng.”
Toàn bộ nhân viên y tế đều nhìn thấy sự tương tác giữa hai người.
Họ biết chuyện của hai người, nhìn nhau nhưng không ai dám nói gì.
Khi các vị thần chiến đấu, những người bình thường như họ nên tránh xa.
Nếu không thì chỉ là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.
Từ Vạn Hào đến bệnh viện mất khoảng nửa giờ.
Bùi Nghiêu bước ra khỏi xe cứu thương đang đi khập khiễng, nhân viên y tế nhìn thấy liền bước tới đỡ anh.
Bùi Nghiêu với bàn tay không bị thương vẫy tay với đối phương:
"Không, tôi không sao."
Các nhân viên y tế không tin, trong mắt họ tràn đầy lo lắng:
"Anh có chắc là mình ổn không?"
Bùi Nghiêu:
"Không sao đâu, tôi..."
Bùi Nghiêu chưa kịp nói xong lời khoe khoang, Châu Dị đã sải bước tiến lên nói:
“Tôi giúp anh ấy.”
Nhìn thấy Châu Dị, nhân viên y tế nhắc nhở:
"Đừng chạm vào vết thương của anh ấy."
Châu Dị:
“Cảm ơn.”
Châu Dị đỡ Bùi Nghiêu đi cấp cứu, Khương Nghênh đi phía sau bọn họ.
Bùi Nghiêu đau đến không thể cử động dù chỉ một chút, trước mặt người ngoài thì cố chịu đựng, lúc này phần lớn cơ thể đều dựa vào Châu Dị mà chửi rủa.
"Thật sự rất đau, đau như cắt."
"Thằng nhãi Nhiếp Chiêu kia đúng là cũng ghê gớm, tôi nghĩ nếu ông đánh với hắn, ông sẽ giỏi hơn tôi.”
Nói xong, để cứu lấy thể diện, Bùi Nghiêu lại bổ sung thêm:
“Nhưng chỉ mạnh hơn một chút thôi, không khá hơn là mấy.”
Châu Dị nghe vậy, không vội mỉm cười nói:
"Tình nghĩa của ông hôm nay, tôi sẽ nhớ mãi."
Bùi Nghiêu liếc nhìn Châu Dị:
"Tôi đã như thế này rồi, ông còn trêu tôi à?"
Châu Dị nhướng mày:
“Tôi chân thành bày tỏ lòng biết ơn.”
Bùi Nghiêu:
"Chậc, ông muốn thể hiện trước Nghênh Nghênh đúng không? Đạo đức giả quá!”
Châu Dị: "..."
Hiếm khi Bùi Nghiêu chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh chấp giữa hai người.
Bùi Nghiêu nhìn thấy Châu Dị im lặng, tâm trạng khá vui, thậm chí còn huýt sáo đắc ý.
Ngay lúc đang cảm thấy vui vẻ thì đột nhiên có một người bước nhanh về phía anh.
Bùi Nghiêu liếc nhìn đối phương, tiếng huýt sáo đột nhiên dừng lại.
Bùi Nghiêu: Ngõ hẹp tương phùng thì hít thở sâu, người anh dũng sẽ chiến thắng!