Khi nhìn thấy ba chiếc xe đen đang bám theo họ với tốc độ đều đặn, hắn ta cười khẩy: "Cũng theo sát quá nhỉ."
Đám tay sai ngồi cạnh Bùi Nghiêu lên tiếng: "Sếp Bùi, người của chúng ta đã sắp xếp ở ngã tư phía trước".
Bùi Nghiêu đáp: "Để anh em đỡ hy sinh nhiều, cậu sắp xếp đi cùng người của Nhiếp Chiêu vào đồn ở hai hôm, cho họ trải nghiệm phong tục tập quán đặc biệt của Bạch Thành chúng ta."
Vệ sĩ: "Vâng"
Vệ sĩ rút điện thoại gọi đi một cuộc, truyền đạt lại lời của Bùi Nghiêu.
Nhiếp Chiêu nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Bùi Nghiêu nhìn Nhiếp Chiêu qua kính chiếu hậu: "Chú Nhiếp, Chú có hài lòng với sự sắp xếp của tôi không?".
Nhiếp Chiêu: "Tôi muốn gặp Châu Dị".
Bùi Nghiêu cười lạnh lùng: "Chú yêu cầu nhiều việc như vậy, chú nghĩ tôi đều đáp ứng hết cho chú à? Chú tưởng tôi là ông già Noel chắc?"
Nhiếp Chiêu: "..."
Lúc đó Cát Châu đang nói chuyện với Khương Nghênh thì điện thoại của Châu Diên gọi đến.
Cát Châu liếc nhìn màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, không giấu diếm nói: "Là Châu Diên".
Khương Nghênh thản nhiên nói: "Chắc là vì Mạnh Nhuế."
Dưới ánh mắt dò xét của Khương Nghênh và Châu Dị, Cát Châu suy nghĩ một lúc rồi ấn nút nghe. Vẫn như mọi khi, Cát Châu bắt đầu câu chuyện bằng giọng cười xảo trá: "Xin chào cậu cả".
Châu Diên trầm giọng qua điện thoại, "Cậu về Bạch Thành rồi à?".
Cát Châu: “Về rồi”.
Châu Diên hỏi thẳng: "Mạnh Nhuế đang ở chỗ cậu phải không?".
Cát Châu cười lớn: “Đại thiếu gia cài người theo dõi tôi à?”.
Châu Diên không phủ nhận: "Cậu đừng quên, trước đây cậu cũng từng là người của tôi đấy."
Cát Châu: "Sao mà tôi quên được, chúng ta có có nhiều năm tình cảm như vậy mà".
Châu Diên im lặng một lúc, nói: "Tôi biết cậu muốn làm gì, cậu thả Mạnh Nhuế đi, tôi sẽ đưa người bắt cóc em trai cậu đến cho cậu".
Cát Châu trêu chọc: "Thiếu gia, tôi muốn Nhiếp Chiêu, cậu đưa anh ta đến đây, tôi sẽ lập tức thả Mạnh Nhuế".
Giọng Châu Diên bình thản: "Chuyện của Lục Vũ không liên quan đến Nhiếp Chiêu, tất cả là do Châu tam gia làm".
Cát Châu cau mày.
Châu Diên nói: "Cát Châu à, chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu nên biết rằng tôi luôn coi cậu là bạn bấy lâu nay".
Cát Châu: "Đại thiếu gia nâng đỡ tôi quá rồi".
Châu Diên: "Vì tình bạn bao năm qua, cậu thả Mạnh Nhuế đi, cậu muốn điều kiện gì thì tùy cậu đưa ra".
Cát Châu im lặng.
Châu Diên nói xong, Cát Châu không lên tiếng, anh hít sâu một hơi thật sâu: "Xem ra tôi nợ cậu một ân tình."
Cát Châu: "..."
Thành thực mà nói, những điều Châu Diên nói không sai, anh ta luôn coi Cát Châu là bạn trong suốt những năm qua.
Hai người cũng từng trải qua tuổi trẻ ngông cuồng, cũng từng sát cánh chiến đấu.
Mặc dù Cát Châu không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng, những năm qua Châu Diên đối xử với anh ta vô cùng tử tế.
Chính vì điều này mà khi bắt cóc Mạnh Nhuế, Cát Châu mới không mạnh tay với cô ta ngay từ đầu.
Con người mà, nuôi một con mèo hay con chó lâu ngày cũng có tình cảm, huống hồ là con người sống sờ sờ bên nhau bao năm.
Khương Nghênh không biết Cát Châu và Châu Diên đã nói gì qua điện thoại.
Nhưng nhìn thái độ của Cát Châu, Khương Nghênh cơ bản có thể đoán được bảy tám phần.
Chẳng qua là cứng không được thì mềm, ta dùng chiêu đánh vào phương diện tình cảm vậy.
Nhìn thấy Cát Châu khó xử, Khương Nghênh mỉm cười: "Mạnh Nhuế cũng không có giá trị gì với chúng ta đâu".
Nghe vậy, Cát Châu ngước mắt nhìn Khương Khênh.
Khương Khênh: "Cứ làm theo ý cậu đi".
Được Khương Nghênh mở lời, Cát Châu nghiến răng, giả vờ lạnh lùng với Châu Diên ở đầu bên kia nói: "Được rồi, tôi nể anh, coi như toàn vẹn tình nghĩa chủ tớ bao năm qua của chúng ta".
Không đợi Châu Diên nói thêm câu nào nữa, Cát Châu tiếp tục: "Nửa tiếng sau, anh đến cổng biệt thự ở khu Nam Thành của tôi đón người."
Nói xong, Cát Châu cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Cát Châu nắm chặt điện thoại và nhìn Khương Nghênh với ánh mắt áy náy.
Khương Nghênh lập tức hiểu được nỗi lòng của Cát Châu: "Đừng suy nghĩ nhiều, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi đâu".
Cát Châu mím chặt môi: "..."
Khương Nghênh: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, anh về Thủy Thiên Hoa Phủ cùng tôi, còn nữa, danh tính của anh đã bị bại lộ nên sau này anh đừng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Châu nữa."
Cát Châu gật đầu đồng ý: "Ừ."
Cùng lúc đó, Châu Dị thấp giọng cười nói: "Vốn dĩ Tiểu Cửu làm việc một mình cũng buồn, sau này cậu hãy làm việc cùng cậu ấy đi".
Cát Châu biết Châu Dị đang muốn giúp mình nên cười đáp lại: "Anh rể, em không đánh nhau giỏi bằng anh Cửu đâu".
Châu Dị: “Nhưng đầu óc của cậu sáng sủa hơn cậu ấy”.
Tiểu Cửu ngồi bên cạnh: "..."
Nửa giờ sau, Châu Diên lái xe đến biệt thự để đón người.
Cát Châu đích thân giao Mạnh Nhuế cho Châu Diên.
Mạnh Nhuế cúi đầu, không dám nhìn Châu Diên lấy một lần.
Châu Diên bước tới rồi cởi áo vest trên người khoác cho cô ta: "Lên xe đợi tôi."
Đôi mắt Mạnh Nhuế đỏ hoe: "Anh Châu, tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh".
Châu Diên: "Không sao đâu".
Mạnh Nhuế mím môi rồi ngẩng đầu lên.
Châu Diên cúi mắt: "Đừng để có lần sau, giờ tôi thất thế, không thể bảo vệ em nhiều lần được nữa đâu".