Chưa kịp để anh phản ứng, Liễu Trữ đã xoay người rời đi.
“Ăn” ai?
Kỷ Trác ngậm điếu thuốc, chẳng hiểu nổi ý nghĩa của câu hỏi này.
Dù sao anh cũng biết, ở cái tuổi của họ, câu nói này có phần mập mờ, nhạy cảm.
Sau ngày hôm đó, Kỷ Trác không còn gặp lại Liễu Trữ nữa.
Vì anh đã bị gia đình đưa ra nước ngoài du học.
Hai người gặp lại nhau trong một buổi họp lớp.
Là những người xuất sắc trong nhóm cựu sinh viên, hai người liên tục bị mời rượu trên bàn tiệc.
Kỷ Trác thì không sao, tửu lượng đã được tôi luyện qua nhiều năm.
Nhưng Liễu Trữ thì khác, mặc dù hai năm này cô đã tiếp quản Liễu thị, và công ty cũng phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của cô, nhưng tửu lượng của cô thực sự chỉ ở mức trung bình khá.
Đối phó với vài lão cáo già trong giới kinh doanh thì được.
Nhưng đối mặt với hàng chục người bạn học liên tục mời rượu, cô có phần hơi đuối.
Sau ba vòng rượu, Liễu Trữ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong nhu cầu cá nhân, cô đang định mở cửa bước ra thì tiếng nói chuyện bên ngoài khiến cô dừng lại.
"Cậu có để ý đến Kỷ Trác không? Mấy năm không gặp, anh ấy càng ngày càng xuất sắc."
"Nổi bật như vậy, sao có thể không chú ý chứ?"
"Nghe nói Kỷ Trác đến giờ vẫn chưa có bạn gái."
"Thật hay giả vậy?"
"Thật, có một người bạn của tôi nói từng gặp anh ấy ăn cơm với Châu Dị, Châu Dị nói anh ấy vẫn độc thân."
"Vậy à."
"Đừng vậy à nữa, chẳng phải cậu vẫn luôn thích anh ấy sao? Tối nay có muốn cố gắng không?"
Liễu Trữ không nghe rõ những gì nói sau chữ "cố gắng".
Vì hai người chỉ vào rửa tay rồi đi ra.
Liễu Trữ đứng trong buồng vệ sinh, mím môi, trong đầu vang vọng lại cuộc đối thoại của hai người, men rượu bắt đầu xộc lên.
Cô có một bí mật.
Cô thích Kỷ Trác.
Thích từ hồi đại học.
Thích đến mức bất chấp việc hẹn hò với bạn cùng phòng của anh.
Yêu thầm nhiều năm, nhớ nhung thành bệnh.
Không biết có phải ông trời thương xót cho những năm tháng yêu đơn phương của cô hay không.
Khi Liễu Trữ ra khỏi nhà vệ sinh, cô vừa hay gặp Kỷ Trác đang hút thuốc ở khu vực chung, giống như năm đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Kỷ Trác nhướn mày nhẹ, Liễu Trữ mím môi không nói.
Một lát sau, Liễu Trữ rửa tay, lướt qua anh.
Đi được một nửa, Liễu Trữ quay đầu lại, cau mày vì hơi men: "Năm đó anh nói ‘ăn’ ai?"
Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, điếu thuốc trên môi khẽ động: "Hửm?"
Liễu Trữ: "Chuột nói anh thận yếu, anh nói ‘ăn’, ‘ăn’ ai?"
Nếu là bình thường, Kỷ Trác sẽ chẳng thèm để ý đến câu hỏi này.
Đều là người trưởng thành, đây là kiểu lời mời gọi gì, chỉ cần không ngu đều hiểu.
Nhưng tối nay không hiểu sao, Kỷ Trác nhìn Liễu Trữ một lúc, yết hầu chuyển động, khẽ cười thành tiếng: "Cô."
Môi Liễu Trữ bỗng mím chặt.
Thấy vậy, nụ cười trên môi Kỷ Trác càng đậm: "Sao? Sợ rồi à?"
Liễu Trữ ngẩng đầu: "Không."
Kỷ Trác: "Không sợ thì tốt."
Liễu Trữ thực sự không nhớ rõ hai người đã ra khỏi khách sạn như thế nào.
Cô ngồi trên xe của Kỷ Trác.
Kỷ Trác bảo tài xế lái xe đến khách sạn Vạn Hào, Liễu Trữ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết chặt.
Xe đến Vạn Hào, hai người cùng lên thang máy.
Trong thang máy, hai người đứng đối diện nhau, xa cách như hai người xa lạ.
Nhận thấy sự căng thẳng của Liễu Trữ, Kỷ Trác đút hai tay vào túi quần, dựa vào vách thang máy trêu chọc: "Lần đầu à?"
Liễu Trữ ngẩng đầu: "Còn anh? Lần thứ mấy?"
Kỷ Trác: "Nhiều lắm, quên rồi."
Lòng Liễu Trữ thắt lại, cứng miệng nói: "Giống nhau."
Kỷ Trác cười đầy ẩn ý: "Không giống."
Liễu Trữ: "Mắt anh kém."