“Trăm lợi không một hại”.
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh mỉm cười, “ừm” một tiếng: “Không cần.”
Kiều Nam chớp mắt hỏi: “Giám đốc Khương, Nhậm Huyên và trợ lý Trần là thật sao?”
Khương Nghênh liếc nhìn Kiều Nam: “Hai trăm tệ bị trừ lúc nãy vẫn còn ít à?”
Kiều Nam ôm máy tính bảng trước ngực, nghiêm túc nói: “Giám đốc Khương, chị cứ trừ em năm trăm tệ đi, chị nói thật với em, rốt cuộc Nhậm Huyên và trợ lý Trần là thật hay giả?”
Khương Nghênh mỉm cười: “Đổi couple để "chèo thuyền" rồi à?”
Kiều Nam cong mắt: “Đâu có, em vẫn "chèo thuyền" chị và Châu tổng mà.”
Khương Nghênh gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Ừm.”
Kiều Nam: "Là thật sao?"
Khương Nghênh dừng động tác gõ ngón tay, đáp: “Chắc là… thật đấy.”
Kiều Nam năm nay mới ngoài hai mươi, đúng là độ tuổi mơ mộng về tình yêu.
Chữ “chắc là” trong miệng Khương Nghênh, lọt vào tai cô ấy chính là lời khẳng định.
Kiều Nam mắt sáng rực, vui mừng khôn xiết: "Em biết ngay mà, cặp đôi em "chèo" nhất định là thật."
Khương Nghênh nhìn Kiều Nam, muốn nói lại thôi, cuối cùng cô im lặng.
Cô gái nhỏ, có thể tin tưởng vào tình yêu một cách đơn thuần như vậy, thật… tốt.
Trước khi tan làm, Khương Nghênh nhận được điện thoại của Châu Dị.
Châu Dị nói với Khương Nghênh, tối nay Bùi Văn Hiên muốn hai người đến nhà ông ăn cơm.
Khương Nghênh do dự: “Tối nay sao?”
Châu Dị biết Khương Nghênh lo lắng điều gì, anh cười hỏi: “Sợ ngại ngùng à?”
Khương Nghênh thành thật đáp: “Ừm.”
Châu Dị cười, giọng nói trầm thấp: “Có anh ở đây, em sợ gì?”
Khương Nghênh suy nghĩ một lúc, điều chỉnh cảm xúc, nói: “Vậy lát nữa gặp ở bãi đỗ xe.”
Châu Dị: “Anh đợi em.”
Cúp điện thoại, Khương Nghênh ngồi dựa vào bàn làm việc một lúc lâu, sau đó mới thu dọn đồ đạc, tan làm.
Thật lòng mà nói, tuy chuyện của Tô Dĩnh đã qua một thời gian, nhưng đến bây giờ cô vẫn cảm thấy áy náy.
Nỗi áy náy đó in sâu trong lòng cô.
Đặc biệt là đối với người không giỏi thể hiện cảm xúc như cô, nó giống như một dấu ấn, in hằn rất sâu.
Hơn mười phút sau, Khương Nghênh đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Châu Dị nhìn thấy cô, miệng nhai kẹo cao su, đi đến trước mặt cô.
Anh đưa tay vén tóc mái của Khương Nghênh ra sau tai, sau đó véo nhẹ dái tai cô: “Điều chỉnh xong rồi à?”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Châu Dị thu tay về, ôm eo Khương Nghênh: “Vừa nãy anh bảo Trần Triết đi mua một ít đồ mang đến cho dì, em xem có hợp không.”
Nói xong, Châu Dị dẫn Khương Nghênh đi đến cốp xe.
Mở cốp xe ra, bên trong là đủ loại thuốc bổ và đồ dùng cho mẹ và bé.
Mắt Khương Nghênh bỗng nhiên cay cay, cô quay đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị không nhìn cô, anh vỗ nhẹ vào eo cô: “Em xem còn thiếu gì không.”
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh mím môi, cúi người xem đồ trong cốp xe.
Một lúc sau, Khương Nghênh đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, nhào vào lòng Châu Dị.
Châu Dị khẽ cười, cong môi, một tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Khương Nghênh: “Còn thiếu gì nữa không?”
Khương Nghênh vùi mặt vào lòng Châu Dị, không nói gì, một lúc sau, cô mới khàn giọng nói: “Châu Dị, sao anh lại tốt như vậy?”
Nghe thấy lời nói của Khương Nghênh, Châu Dị dừng động tác đang vuốt tóc cô, cúi đầu hôn lên tai cô: “Không phải anh tốt, mà là em xứng đáng để anh đối xử tốt với em như vậy, vợ à, phải làm sao đây, anh luôn cảm thấy mình đối xử với em vẫn chưa đủ tốt…”