Châu Kỳ vừa dứt lời, Mạnh Nhuế cầm lấy bình tưới trong tay cô, mỉm cười nói: "Ừ, chỉ sợ anh trai em không đồng ý."
Châu Kỳ khoanh tay, cố tình hiểu sai ý của Mạnh Nhuế: "Anh ấy có gì mà không đồng ý chứ? Anh ấy không thích chị, chẳng lẽ còn không cho chị lấy người khác sao?"
Mấy năm nay Châu Kỳ và Mạnh Nhuế đã thảo luận chủ đề này không dưới một nghìn lần.
Mạnh Nhuế không muốn nói sâu thêm, chỉ cười mà không nói gì.
Vài ngày sau, Châu Diên đang trao đổi thông tin phòng với một nhóm khách du lịch, Châu Kỳ chạy đến trước mặt anh, nháy mắt ra hiệu.
Châu Diên không hiểu, nhướng mày: "?"
Châu Kỳ hất hàm về phía bên phải, ra hiệu cho anh nhìn sang.
Châu Diên nhìn theo, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh dần trở nên u ám.
Không xa, Thorne đang tặng một bó hoa hồng lớn cho Mạnh Nhuế.
Mạnh Nhuế hơi đỏ mặt, vẻ mặt lúng túng.
Châu Kỳ: "Không ngờ Thorne lại có ý với chị Mạnh Nhuế."
Châu Diên im lặng.
Châu Kỳ thêm dầu vào lửa: "Nói chứ, hai người họ cũng đẹp đôi đấy chứ."
Nói xong, Châu Kỳ huých khuỷu tay vào Châu Diên: "Phải không anh?"
Châu Diên không trả lời, thu hồi ánh mắt, tiếp tục trao đổi với người trước mặt.
Đối phương là người Trung Quốc, cũng đã hợp tác với Châu Diên nhiều lần, ông ta cười nói: "Mạnh tiểu thư có bạn trai rồi à?"
Châu Diên thản nhiên: "Chưa."
Châu Kỳ chen vào: "Sao lại chưa? Em thấy hai người họ sắp thành đôi rồi."
Bên kia, dưới ánh nắng chói chang, Thorne ôm một bó hoa hồng lớn, nói chuyện với Mạnh Nhuế.
"Em thấy bó hoa hồng này của anh có đẹp không?"
Mạnh Nhuế mỉm cười: "Đẹp lắm."
Thorne: "Không chỉ hoa đẹp, mà giá còn đẹp hơn nữa."
Mạnh Nhuế mỉm cười: "Thorne, hôm nay anh tìm em có việc gì không?"
Cô đã đứng dưới nắng nói chuyện với anh ta gần một tiếng đồng hồ rồi.
Nói thật, cô cảm thấy chỉ thêm năm phút nữa thôi, cô sẽ bị say nắng ngất xỉu.
Mạnh Nhuế nói xong, Thorne liếc nhìn Châu Kỳ đang đứng ở phía xa, rồi nghiêm túc nói: "Anh tìm em không có việc gì khác, chỉ là muốn em ngắm hoa cùng anh thôi."
Mạnh Nhuế: "..."
Đây là sự khác biệt về văn hóa giữa các quốc gia sao?
Cứ như vậy, Mạnh Nhuế đứng dưới nắng chang chang với Thorne hơn một tiếng mười lăm phút.
Cuối cùng, Mạnh Nhuế không chịu đựng được nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thorne, hoa em cũng ngắm xong rồi, bên homestay còn có việc, anh xem..."
Thorne nhìn đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ, liền nhét bó hoa hồng vào tay Mạnh Nhuế: "Nếu em thích thì anh tặng em đấy, mang về nhà từ từ ngắm."
Mạnh Nhuế: "..."
Mạnh Nhuế nghĩ thầm: Không cần đâu.
Vài phút sau, Mạnh Nhuế không lay chuyển được Thorne, đành ôm bó hoa hồng về homestay.
Cô vừa bước vào cửa đã bị cô gái ở quầy lễ tân trêu chọc.
"Chị Mạnh Nhuế, ai tặng hoa cho chị vậy?"
Mạnh Nhuế cười đáp: "Thorne."
Cô gái trêu chọc: "Có phải Thorne thích chị không? Em thường xuyên thấy anh ta đi loanh quanh ở homestay chúng ta."
Mạnh Nhuế: "Có lẽ anh ta đang học hỏi kinh nghiệm kinh doanh của chúng ta."
Mạnh Nhuế nói xong, mỉm cười, ôm hoa lên lầu.
Mạnh Nhuế từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khó, tiết kiệm đã trở thành bản năng của cô.
Vừa đi, cô vừa cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nghĩ thầm: Số hoa này chắc đắt lắm.
Tuy cô không thích hoa lắm, nhưng vứt đi thì tiếc quá, hay là để trong phòng ngủ?
Mạnh Nhuế chăm chú nhìn bó hoa, không để ý đến Châu Diên đang đi xuống từ trên lầu.
Châu Diên thấy vậy, bàn tay đang đặt trên tay vịn cầu thang siết chặt.