Dù sao thì thời gian qua, hai người cũng coi như có chút tình cảm.
Không ngờ, Châu Dị im lặng tiến lại gần, lấy bao thuốc từ trong túi áo ra, châm một điếu, rít một hơi dài rồi lạnh lùng nói: "Nhát dao dì tôi phải chịu, tôi muốn ông ta phải trả gấp ba."
Nghe vậy, Nhiếp Chiêu ngẩng đầu nhìn Châu Dị.
Hai người nhìn nhau, Nhiếp Chiêu cau mày, sau đó trầm giọng đáp: “Được.”
Châu Dị bất ngờ nở một nụ cười, rồi chậm rãi nói: "Cậu cũng không cần giam lỏng ông ba làm gì, cứ để ông ta ở viện dưỡng lão này đi. Môi trường ở đây có vẻ khá tốt."
Cả hai đều là người thông minh, có những lời không cần phải nói rõ ra.
Nhiếp Chiêu nheo mắt, giọng đầy ẩn ý: "Cậu định cho người theo dõi ông ta à?"
Châu Dị nhếch mép cười: "Mấy năm trước, tôi đã tốn không ít tiền nuôi một đám vệ sĩ, đang lo không có chỗ để dùng đây."
Nhiếp Chiêu khẽ cười: “Châu Dị, cậu không tin tưởng tôi à.”
Châu Dị nhả khói thuốc, búng tàn tro: "Không dám tin tưởng, cái giá phải trả quá đắt."
Chỉ cần sơ sẩy một chút.
Mất mạng như chơi.
Nhiếp Chiêu nhìn thẳng vào mắt Châu Dị, cuối cùng anh ta mấp máy môi: “Được.”
Rời khỏi viện dưỡng lão, Châu Dị mang theo vẻ mặt u ám, nặng nề.
Trên đường đi, Châu Dị im lặng, không nói một lời.
Thực ra, anh hoàn toàn có khả năng giết Châu tam gia, cho dù là Nhiếp Chiêu cũng không thể ngăn cản.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không ra tay.
Lý do anh “nhân từ” có lẽ là vì mẹ Nhiếp.
Rõ ràng, mẹ Nhiếp dành cho Nhiếp Chiêu một tình yêu thương vô bờ bến, sẵn lòng hy sinh tất cả vì con.
Một tình mẫu tử thiêng liêng như thế, cả đời này anh chỉ biết ngưỡng mộ, chứ nào dám mơ tưởng có được.
Vì vậy, anh không muốn làm chuyện “đổ máu” trước mặt một người mẹ như vậy.
Lúc này, Châu Dị đột nhiên có thể hiểu được tại sao Khương Nghênh lại nâng đỡ Thiệu Hạ.
Không phải là thương hại.
Mà là sự đồng cảm.
Xe vừa dừng trước Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị bước xuống, chưa kịp đi xa đã trông thấy Khương Nghênh, người đáng lẽ giờ này đang ở chỗ Vu Chính "chữa bệnh".
Ánh mắt chạm nhau, Châu Dị khựng lại.
Khương Nghênh đút hai tay vào túi áo khoác, mỉm cười: “Châu tổng về rồi.”
Châu Dị siết chặt quai hàm: “Em biết hết rồi à?”
Khương Nghênh thành thật nói: “Nhiếp Chiêu vừa gọi điện thoại cho em.”
Châu Dị: “…”
Khương Nghênh nói xong, thấy Châu Dị im lặng, cô liền bước đến gần.
Châu Dị cúi đầu nhìn cô: “Em giận à?”
Khương Nghênh ngẩng đầu lên: “Em không giận.”
Châu Dị trầm giọng nói: “Anh vốn có thể giết Châu tam gia, nhưng…”
Chưa đợi Châu Dị nói hết câu, Khương Nghênh đã đưa tay ôm anh.
Không phải là ôm eo, mà là ôm chặt lấy anh.
Châu Dị cứng đờ người, hốc mắt anh nóng ran.
Khương Nghênh dịu dàng khuyên nhủ: “Châu Dị à, con người ta có thể quyết đoán, nhưng tuyệt đối đừng cực đoan. Trên đời này có biết bao cách để trừng trị kẻ xấu, ngu ngốc nhất là giết hắn, lấy mạng mình ra đền cho hắn.”
Châu Dị im lặng.
Khương Nghênh nhẹ nhàng hỏi: "Sự xuất hiện của mẹ Nhiếp hôm nay khiến anh khó chịu phải không?"
Châu Dị khàn giọng nói: “Em biết à.”
Khương Nghênh mỉm cười, buông tay ra, nhón chân lên, hôn lên khóe môi anh.
Châu Dị sợ Khương Nghênh không đứng vững, liền đưa tay ôm eo cô: “Hửm?”
Khương Nghênh khẽ nói, đôi môi run run: "Châu Dị, em biết em không thể lấp đầy những khoảng trống tình cảm mà anh đã trải qua trong quá khứ, nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho anh một tổ ấm bình yên, hạnh phúc suốt quãng đời còn lại."
Châu Dị mím chặt môi.
Dứt lời, Khương Nghênh khẽ đưa tay vòng qua cổ Châu Dị, ôm anh thật chặt, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai: "Châu Dị, trong những tháng ngày còn lại của cuộc đời này, em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều, thật nhiều..."