Khương Nghênh mỉm cười dịu dàng, chủ động nghiêng người đặt lên khóe môi Châu Dị một nụ hôn nhẹ..
Châu Dị nhướn mày: "Chỉ vậy thôi à?"
Khương Nghênh: "Bác sĩ bảo anh phải kiêng khem trước khi phẫu thuật mà."
Nghe vậy, Châu Dị khẽ liếm qua má cô, bất ngờ vòng tay ra sau gáy Khương Nghênh, kéo cô lại gần, trao một nụ hôn sâu hơn.
Hôn xong, Châu Dị áp trán vào trán Khương Nghênh, giọng nói trầm ấm cất lên: "Vợ ơi".
Khương Nghênh cố nhịn cười: "Nhịn một chút đi."
Ca phẫu thuật của Châu Dị đã được sắp xếp từ trước, ngay từ khâu làm thủ tục nhập viện, anh đã có người tiếp đón riêng.
Sau khi hoàn tất một vài xét nghiệm cần thiết, anh tự mình đi đến phòng phẫu thuật.
Châu Dị vừa đi được vài bước thì chuông điện thoại của Khương Nghênh bất ngờ vang lên.
Khương Nghênh đang cầm điện thoại của Châu Dị, cô liếc nhìn màn hình rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Bùi Nghiêu."
Châu Dị quay lại: "Để anh nghe."
Nói xong, Châu Dị lấy điện thoại từ tay Khương Nghênh, bấm nút nghe: "Alo, lão Bùi."
"Chưa vào phòng mổ à?" - Bùi Nghiêu hỏi.
"Có chuyện gì?" - Châu Dị đáp.
Giọng Bùi Nghiêu từ đầu dây bên kia vọng lại, xen lẫn tiếng gió rít qua khung cửa kính xe hơi đang mở: “Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là muốn đợi ooong rồi cùng vào phòng mổ. Chuyện trọng đại cả đời ông, nhất định phải có mặt tôi chứ”.
Châu Dị: "..."
Thấy Châu Dị im lặng, Bùi Nghiêu liền trêu chọc: “Này Châu Nhị, nói xem nào, ông định đi nối ống dẫn tinh ở đâu đấy?”.
Câu nói của Bùi Nghiêu khiến Châu Dị bật cười: "Chờ tôi ra ngoài rồi tính sổ với ông."
"Đừng cúp máy mà! Tôi đang ở bệnh viện rồi, tìm chỗ đỗ xe cái đã. Lão Tần cũng đi cùng rồi, đợi tụi này vài phút thôi." - Bùi Nghiêu nài nỉ.
Châu Dị nghiến răng: "Cút!"
Nói rồi, Châu Dị dứt khoát cúp máy.
Tuy cúp máy nhưng Châu Dị không vào phòng mổ ngay mà đưa điện thoại cho Khương Nghênh, dặn dò: “Lão Bùi với lão Tần đang đến.”
“Đến tiễn anh vào phòng mổ à?” - Khương Nghênh hỏi.
Châu Dị đáp gọn lỏn: “Hai thằng nhóc thối ấy.”
Vài phút sau, Bùi Nghiêu và Tần Trữ xuất hiện ở cửa phòng mổ.
Bùi Nghiêu cười toe toét, nhìn Châu Dị đã thay đồ bệnh nhân: "Đúng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp"
Châu Dị khẽ cười: "Bao nhiêu năm làm bạn, hôm nay nghe ông nói được câu ra hồn."
Bùi Nghiêu không đáp trả, tiến lại gần Châu Dị, ra vẻ thần bí hỏi: "Châu Nhị, chỗ đó của cậu bị mổ xẻ nhiều lần như vậy, còn dùng được không?"
Nghe vậy, Châu Dị nheo mắt: "Ông muốn thử không?"
Bùi Nghiêu "chậc" một tiếng: "Đồ biến thái?"
Châu Dị: "Yên tâm, khéo còn ngon hơn của ông."
Bùi Nghiêu: "Chưa chắc đâu."
Tần Trữ giật mạnh cổ áo Bùi Nghiêu, mắt trợn ngược: "Hai người định đấu võ mồm đến sáng mai à? Thôi muộn rồi, đừng làm lỡ thời gian phẫu thuật của A Dị."
Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Tần Trữ, lấy từ trong túi ra một đồng xu nhét vào tay Châu Dị.
Châu Dị nhướn mày: "Hửm?"
Bùi Nghiêu: "Cầm lấy đồng xu may mắn của tôi mà phòng thân. Dạo này tai nạn y tế xảy ra như cơm bữa, lỡ đâu bác sĩ phẫu thuật cho ông hôm nay tâm trạng bất ổn, tay run run mà cắt nhầm chỗ thì chết".
Châu Dị quen biết Bùi Nghiêu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói anh ta có đồng xu may mắn.
Châu Dị xoay đồng xu trên đầu ngón tay rồi nắm chặt nói: "Cảm ơn."
Nói xong, Châu Dị nhìn sang Tần Trữ, khinh thường nói: "Cậu cũng hùa theo cái thằng dở hơi ấy à? Phẫu thuật có gì ghê gớm đâu mà phải đến tận đây tiễn tôi vào phòng mổ?"
Tần Trữ trêu chọc: "Nếu tôi không cản, khéo lão Bùi còn đặt băng rôn cổ vũ cho cậu đấy."
Châu Dị: "Lát nữa rảnh thì đưa nó đi khám não đi, chắc chắn đầu óc có vấn đề".
Tần Trữ: "Não nó có bệnh cũng không phải ngày một ngày hai, lãng phí tiền bạc làm gì? Khám cũng không khỏi đâu."
Châu Dị và Tần Trữ người tung kẻ hứng, Bùi Nghiêu cười gượng: "Không biết kiếp trước tôi đã làm bao nhiêu điều ác, để kiếp này mới gặp phải hai người."
Sau một hồi tranh cãi, Châu Dị tiến đến bên Khương Nghênh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và an ủi: "Vợ à, chỉ là một ca tiểu phẫu nhỏ thôi, em đừng lo lắng quá. Sẽ nhanh thôi mà."
Khương Nghênh đưa tay ôm lại Châu Dị: "Ừm, đi đi."
Châu Dị: "Để lão Bùi với lão Tần ở đây với em."
Khương Nghênh hiểu ý Châu Dị, nói cho cùng, anh vẫn sợ cô lo lắng, nằm trong vòng tay anh gật đầu.
Nhìn cảnh hai người kia đang ôm nhau tình tứ, Bùi Nghiêu quay sang dựa vào người Tần Trữ, nũng nịu: "Này lão Tần, cậu cũng ôm tôi đi, cho tôi cảm nhận tình yêu là gì với nào."
Tần Trữ lộ vẻ mặt vô cảm: "Tôi có thể cho cậu cảm nhận thế nào là đau, cậu muốn thử không?"
Bùi Nghiêu liếc nhìn Tần Trữ: "Cậu có thể lãng mạn một chút được không?"
Tần Trữ: "Tôi thích kiểu lãng mạn là dùng roi da nhúng nước lạnh, cậu có muốn thử không?"
Bùi Nghiêu: "..."
Tần Trữ và Bùi Nghiêu đang nói chuyện, Châu Dị buông Khương Nghênh ra, đi về phía hai người, vỗ vai mỗi người một cái: "Nói chuyện với Nghênh Nghênh nhiều một chút."
Bùi Nghiêu lập tức đáp: "Yên tâm, cứ giao cho tôi."
Châu Dị nhếch mép cười, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, Châu Dị tung đồng xu may mắn của Bùi Nghiêu lên rồi lại bắt lấy, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tần Trữ nhìn theo bóng lưng Châu Dị, trầm giọng hỏi Bùi Nghiêu: "Cậu có đồng xu may mắn từ bao giờ vậy?"
Bùi Nghiêu: "Vừa nãy mua nước ở cửa hàng tiện lợi người ta đưa cho".
Tần Trữ: "Thật là may mắn"..