Kỷ Mẫn vừa dứt lời, Mã Lạc Dật sững người một lúc, sau đó gật đầu lia lịa.
"Chị Mẫn, chị cũng nhận ra rồi sao?"
Mã Lạc Dật tưởng rằng sự si tình của mình đã được mọi người biết đến, liền kích động nhìn Kỷ Mẫn hỏi ngược lại.
Kỷ Mẫn nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác như "cún ngốc", trong lòng dậy sóng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.
Mã Lạc Dật thấy Kỷ Mẫn không nói gì, liền nắm lấy tay cô: "Chị Mẫn, chị sẽ không từ chối em chứ?"
Kỷ Mẫn nghĩ thầm: Quả nhiên ngày thường không nên làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng sẽ gặp báo ứng.
Mã Lạc Dật: "Chị Mẫn, người ta thường nói se duyên cho một đôi uyên ương còn hơn xây bảy tòa tháp, chị sẽ không nhẫn tâm nhìn em vất vả theo đuổi vợ mà không giúp em chứ?"
Kỷ Mẫn giật giật khóe miệng: "Ai nói câu này vậy?"
Mã Lạc Dật nghiêm túc nói: "Ai nói không quan trọng, quan trọng là người tốt bụng như chị nhất định sẽ không nhẫn tâm."
Kỷ Mẫn: "..."
Có những lời nghe thì như khen, đúng là khen thật, nhưng lại chẳng khiến người ta vui vẻ chút nào.
Hai người đang thì thầm với nhau ở một góc khuất thì trong hành lang bỗng có người gọi tên Mã Lạc Dật.
"Mã Lạc Dật."
Mã Lạc Dật nghe vậy liền buông tay Kỷ Mẫn ra, làm dấu "ok" với cô, rồi bước ra chỗ sáng.
Kỷ Mẫn mím môi, thở dài.
Cuối cùng Kỷ Mẫn được Trần Triết đưa vào phòng.
Lúc ngồi xuống, tâm trạng cô rất phức tạp.
Trước mặt mọi người, Trần Triết đối xử với cô rất "cưng chiều", vừa ngăn người khác rót rượu cho cô, vừa tự tay bóc tôm cho cô.
Kỷ Mẫn cúi đầu ăn, nhưng lại không nuốt trôi.
Cô lặn lội đường xa đến đây, chuyện tình cảm của mình không thành, lại còn phải hy sinh bản thân để giúp người khác.
Đây là tinh thần gì?
Đây là tinh thần quên mình vì người khác!
Nghĩ đến đây, Kỷ Mẫn cảm thấy ấm ức, liền chủ động rót cho mình một ly rượu, đứng dậy mời mọi người.
"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi không biết nói gì hơn, tất cả đều ở trong ly rượu này."
Kỷ Mẫn nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Trần Triết sững người, nhìn cô.
Kỷ Mẫn uống xong một ly, không ngồi xuống mà lại rót thêm ly thứ hai, cầm ly rượu đi đến trước mặt đạo diễn Lưu: "Đạo diễn Lưu, chúc bộ phim này của ông đại thắng kiếm được thật nhiều tiền."
Thấy Kỷ Mẫn đi tới, đạo diễn Lưu đứng dậy nhận ly rượu: "Cảm ơn, cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của Kỷ tiểu thư."
Với thân phận của Kỷ Mẫn, đạo diễn Lưu không dám chậm trễ.
Kỷ Mẫn mời rượu đạo diễn Lưu xong, xoay người rót cho mình một ly rồi đi mời diễn viên phụ đóng máy hôm nay.
Diễn viên phụ vô cùng cảm kích, vẻ mặt xúc động: "Cảm ơn Kỷ tiểu thư."
Kỷ Mẫn vỗ vai anh ta, cảm khái nói: "Chúng ta đều là vai phụ, anh là vai phụ trong phim, còn tôi là vai phụ trong chuyện tình cảm."
Diễn viên phụ không hiểu Kỷ Mẫn đang nói gì, chỉ liên tục gật đầu phụ họa: "Vâng, vâng, cô nói đúng."
Sau khi cạn ba ly rượu, Kỷ Mẫn ngồi xuống, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Trần Triết rót cho cô một ly nước ép: "Không sao chứ?"
Kỷ Mẫn nhận lấy, bề ngoài không có gì khác thường, nhưng thực chất đầu óc cô đã không còn hoạt động nữa: "Ừm."
Trần Triết trầm giọng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Kỷ Mẫn ngẩng đầu lên, theo bản năng hỏi: "Anh Trần Triết, tối nay anh có chắc chắn thành công với chị Nhậm Huyên không?"
Trần Triết nhướng mày, nhìn Nhậm Huyên đang nói chuyện với nam chính, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng đáp: "Ừ."
Kỷ Mẫn: "Được, không uổng công em hy sinh bản thân diễn vở kịch này với anh."