Khương Nghênh lo lắng anh say thật, nghiêng đầu muốn nhìn rõ mặt anh, nào ngờ lại bị anh bất ngờ hôn lên môi.
Ngay sau đó, Châu Dị siết chặt vòng tay ôm eo Khương Nghênh, khàn giọng nói: “Vợ, đêm nay trăng đẹp, nhìn là biết thích hợp để sinh con gái.”
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị: “Rốt cuộc anh có say không?”
Châu Dị: “Say rồi.”
Khương Nghênh nheo mắt, ánh nhìn như đang thăm dò.
Châu Dị cong môi: “Say thật rồi.”
Lúc này, trợ lý Trần vẫn còn đứng ngoài cửa, chưa kịp lên xe, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh chỉ biết im lặng: "..."
Trợ lý Trần thầm nghĩ: "Đúng là từ xưa đến nay, chân tình khó giữ, chỉ có "diễn sâu" mới khiến người ta xiêu lòng."
Trợ lý Trần còn đang mải suy tư thì tiếng chuông điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Giật mình sợ bị phát hiện, trợ lý Trần vội vàng sải bước lên xe, lôi điện thoại ra nghe ngay.
Vừa kết nối cuộc gọi, giọng lão Tống đã vang lên từ đầu dây bên kia: "Trợ lý Trần đấy à? Cậu đang bận gì sao?"
Trợ lý Trần điềm tĩnh đáp: "Không bận gì đâu anh Tống, anh có việc gì cứ nói thẳng ạ"
Lão Tống cười nhẹ, nói: "Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là muốn bàn với cậu về việc công khai chuyện chia tay của cậu và Nhậm Huyên. Nếu cậu không bận..."
Trợ lý Trần không đợi lão Tống nói hết câu, vội vàng ngắt lời: "Anh Tống, Châu tổng đang gọi điện cho tôi."
Lão Tống khựng lại, đáp: “À, vậy cậu cứ làm việc đi.”
Trợ lý Trần: “Vâng, hôm khác nói chuyện."
Trợ lý Trần nói xong, không đợi lão Tống đáp lại, liền cúp máy ngay.
Sau khi cúp máy, trợ lý Trần nắm chặt điện thoại.
Lúc này, lão Tống nghe tiếng tút tút từ điện thoại, ông ngượng ngùng quay đầu nhìn Nhậm Huyên đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhậm Huyên cầm một cốc trà sữa nóng trên tay: “Cậu ta nói gì?”
Lão Tống: “Không nói gì cả.”
Nhậm Huyên cau mày: “Vậy sao lại cúp máy?”
Lão Tống: “Nói là Châu tổng gọi điện thoại đến.”
Khóe miệng Nhậm Huyên giật giật: “…”
Lão Tống hiểu ý, nhướng mày: “Trợ lý Trần đang nói dối?”
Nhậm Huyên im lặng không nói, cô với lấy chiếc điện thoại trên ghế sô pha, tìm số của trợ lý Trần rồi bấm gọi.
Giây tiếp theo, chuông điện thoại reo lên.
Nhậm Huyên bật loa ngoài, ngẩng đầu nhìn lão Tống.
Lão Tống: “…”
Nhậm Huyên quay sang nói với lão Tống: "Anh Tống, tan làm anh đích thân đến chỗ trợ lý Trần một chuyến, chốt lại chuyện này cho em."
Lão Tống càng thêm xấu hổ: “À, ha ha.”
Trợ lý Trần ngồi trong xe, chứng kiến cảnh điện thoại đổ chuông rồi bị cúp máy, anh mím chặt môi. Cuối cùng, anh cầm điện thoại lên, lướt ngón tay trên màn hình, rồi tắt nguồn số cá nhân.
Bên kia, Châu Dị tựa người vào tường phòng tắm, nhìn Khương Nghênh với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Vợ, tắm cùng anh nhé?”
Khương Nghênh đứng cách anh nửa mét, nhẹ nhàng nói: "Em muốn ngắm anh tắm."
Nghe vậy, Châu Dị nhướng mày: “Em chắc chưa?”
Khương Nghênh: “Chắc chắn.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị bật cười, anh đưa tay mở vòi hoa sen, mặc cho dòng nước xối xả từ trên cao dội xuống, thấm ướt mái tóc, thấm ướt chiếc áo sơ mi đen trên người, thấm ướt cả quần tây anh đang mặc.
Nhìn thấy vậy, Khương Nghênh mím môi: “Châu Dị, em bảo anh tắm.”
Châu Dị: “Hửm?”
Khương Nghênh: “Không phải bảo anh… câu dẫn em.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền bật cười, anh đưa tay cởi vài cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh và cơ bụng.
Khương Nghênh: “…”
Châu Dị dựa người vào tường phòng tắm, yết hầu anh chuyển động: “Vợ, lâu rồi.”
Khương Nghênh mím môi thành một đường thẳng, không đáp.
Châu Dị cong môi: “Anh nhớ có người nói, đợi anh khỏi hẳn, sẽ… để anh trải nghiệm niềm vui khác biệt, giờ còn tính không?”