Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, mím môi nói:
"Châu Dị."
Châu Dị cụp mắt xuống, không hề tỏ ra bất mãn, nhưng đôi mắt không còn sáng bừng như lúc nãy:
“Em không muốn cũng không sao, anh chỉ thuận miệng nói thôi.”
Ngón tay Khương Nghênh đang đặt trên tạp chí hơi co lại, thở gấp:
“Khung ảnh đó hỏng rồi.”
Châu Dị trầm giọng nói: "Hả?"
Khương Nghênh nói:
"Nếu anh muốn đặt thì đợi Tiểu Cửu rửa ảnh rồi em đi mua cái khung mới đã.”
Châu Dị nghe vậy, đôi môi mỏng nở nụ cười:
"Em đồng ý rồi à?”
Ánh mắt Khương Nghênh có đôi chút né tránh:
"Chỉ là tấm ảnh thôi mà, không có gì.”
Châu Dị nhìn vẻ mặt thiếu tự nhiên của Khương Nghênh rồi đặt tay lên trán cô:
"Sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy, em có ngại không?”
Khương Nghênh không tránh được ánh mắt Châu Dị bèn quay đầu lại nhìn anh:
"Anh có ngại không?"
Châu Dị cười thầm, một tay véo gáy nàng rồi vuốt ve:
"Anh cầu mà không được ấy chứ!”
Khương Nghênh mím chặt môi, thầm nghĩ có lẽ phải đến chỗ Vu Chính càng sớm càng tốt.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, cười khúc khích:
"Nghênh Nghênh, em chợt tốt với anh như vậy, có phải là vì anh yêu thầm em nhiều năm nên em thấy tội nghiệp anh?”
Khương Nghênh không giỏi nói dối, nên chỉ có thể im lặng khi không xác định được cảm xúc thực sự của mình.
Châu Dị há miệng ngậm lấy môi dưới của cô mút lấy, hạ giọng nói nhỏ:
"Nghênh Nghênh, em không cần căng thẳng. Cho dù em chỉ thương hại anh, anh vẫn cần."
Tim Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại, run rẩy.
Một người phải yêu một người đến mức nào mới có thể tự ti đến vậy?
Khương Nghênh không biết, nhưng cô chắc chắn vào lúc này trái tim cô đang đau nhói.
Cô thương cho Châu Dị.
Cô thương anh đã yêu thầm cô những mười năm.
Cô thương cho sự thận trọng và cố gắng của anh để lấy lòng cô.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm Châu Dị một lúc, thấy anh hôn cô nghiêm túc và mê đắm như vậy, đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé ra.
Châu Dị vốn chỉ muốn cắn nhẹ môi Khương Nghênh, nhưng phát hiện khóe môi cô hơi hé ra, anh dừng lại một chút, cong đôi môi mỏng, tiến vào, hôn sâu hơn.
Khi Bùi Nghiêu gọi đến, Châu Dị đang trong lúc đạn lên nòng.
Khương Nghênh nắm chặt cổ áo sơ mi anh, đôi mắt quyến rũ say mê:
"Anh nghe máy không?"
Giọng Châu Dị khàn khàn:
“Không nghe.”
Khương Nghênh nói:
"Anh nghe đi, nhỡ đâu Bùi Nghiêu gọi anh có chuyện.”
Châu Dị nhìn chiếc thắt lưng vừa mới cởi ra, nghiến răng trèo trẹo.
Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh mỉm cười, đưa tay rút điện thoại từ trong túi Châu Dị, ấn nút trả lời cho anh, rồi áp vào tai anh.
Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, lạnh lùng nói với Bùi Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại:
“Nói đi.”
Bùi Nghiêu sửng sốt:
"Gặp ông Tần không vui sao?"
Châu Dị:
"Tôi cho ông một phút."
Tối nay Bùi Nghiêu uống chút rượu, cũng không say, nhưng lúc này đầu óc cũng không sáng sủa lắm, không hiểu ý trong câu nói của Châu Dị mà huỵch toẹt:
"Một phút thì sao đủ?"
Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, sắc mặt Châu Dị tái nhợt:
"Nói trọng điểm đi.”
Bùi Nghiêu:
"Một phút không đủ để nói trọng điểm!"
Châu Dị: "..."
Thấy Châu Dị sắp tức giận, Khương Nghênh đặt tay lên cổ anh, kéo anh xuống, nhẹ nhàng hôn vào yết hầu anh.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Châu Dị bỗng nhiên siết chặt, yết hầu chuyển động lên xuống, cổ họng bật ra tiếng “hừ”.
Khương Nghênh đặt đầu ngón tay vào giữa đôi môi mỏng của anh, ra hiệu anh im lặng.
Châu Dị thấy vậy còn tưởng rằng Khương Nghênh muốn làm gì đó với mình, cơ bắp trên cánh tay đang chống trên giường gò lên.
Nào ngờ ngay sau đó, Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra rồi đi vào phòng tắm.
Châu Dị: "..."
Tâm tư đen tối của Châu Dị còn chưa kịp tiêu tan, anh đã nghe thấy Bùi Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng sửng sốt:
“Châu Nhỏ, tôi muốn hỏi ông một chuyện nghiêm túc.”
Châu Dị nằm ngửa trên giường, một tay gác lên trán che ánh sáng chói mắt, gằng giọng nói:
"Ông Bùi."
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Châu Dị ngữ điệu bình thản:
"Nếu như đêm tân hôn, mà tôi với ông Tần bắt ông nhất định phải nói chuyện với bọn tôi thì ông sẽ làm thế nào?”
Bùi Nghiêu sửng sốt một lúc và không trả lời.
Ngay lúc Châu Dị nghĩ rằng anh ta dã hiểu ra thì Bùi Nghiêu lại nói:
"Hai ông điên à?"
Châu Dị hít một hơi thật sâu.
Bùi Nghiêu:
“Nếu hai người dám làm vậy, tôi sẽ đập chết hai ông!”
Châu Dị cất giọng trầm ấm:
“Ông nói hay lắm.”