Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm ngày mộng tưởng. Ngày sau còn dài.

Châu Dị ôm Khương Nghênh an ủi cô, mấy phút sau, anh cảm thấy nước mắt rơi trên vai, anh ngừng vuốt ve lưng cô, trầm giọng nói:

"Không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây."

Chạng vạng.

Châu Dị ngồi trên giường bệnh, ôm Khương Nghênh ngắm hoàng hôn.

Khương Nghênh cuộn tròn trong vòng tay anh, được anh ôm vào lòng.

Khương Nghênh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Châu Dị tựa cằm lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói:

“Vợ.”

Khương Nghênh đáp:

"Hả?"

Châu Dị ôm chặt lấy cô:

“Em có thể hứa với anh vài điều được không?”

Đầu Khương Nghênh tựa vào ngực Châu Dị hơi ngẩng lên:

"Chuyện gì?"

Châu Dị cúi đầu hôn lên mí mắt cô:

“Chúng ta đừng chữa bệnh nữa, đến khi ra viện, anh sẽ chuyển tên toàn bộ tài sản của anh sang tên em.”

Khương Nghênh cau mày.

Châu Dị cười cười:

"Anh biết là em mưu cầu con người anh chứ không phải tài sản của anh.”

Khương Nghênh vẫn im lặng, biết Châu Dị còn có lời muốn nói, chờ anh nói thêm.

Châu Dị tiếp tục nói:

“Vừa rồi lúc em hôn mê, anh đã liên lạc với một tổ chức đấu vật ngầm, nhân danh Lục Mạn đưa cho đối phương 10 triệu. Yêu cầu là nếu sau này anh có lỗi với em, thì bọn họ hãy cử người giết anh đi.”

Khương Nghênh sửng sốt, hẳn là lòng cô rất chấn động.

Châu Dị cười cười:

"Yên tâm, anh sẽ không làm gì có lỗi với em, nhưng anh chỉ nói suôn thì không được, cần phải có hành động thực tiễn.”

Khương Nghênh nhìn nụ cười giả vờ nhẹ nhõm trên mặt Châu Dị, sau một lúc im lặng, nhếch môi nói:

“Anh đòi lại mười triệu đó đi.”

Châu Dị khẽ nhướng mày: "Hả?"

Khương Nghênh dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Em hứa với anh, không chữa bệnh nữa, cứ để mọi việc theo tự nhiên.”

Châu Dị dùng cằm xoa xoa tóc Khương Nghênh, cười nói:

"Em tin anh?"

Khương Nghênh mím môi thành một đường thẳng, thật lâu sau mới nói:

"Trên đời này, nếu cả anh em cũng không tin tưởng thì có thể tin tưởng ai?"

Khương Nghênh nói xong, trong lòng Châu Dị đột nhiên thắt lại, trầm giọng nói:

"Vậy em nhận tài sản của anh đi."

Khương Nghênh lắc đầu:

"Em không muốn."

Châu Dị:

“Em phải chọn một trong hai, hoặc là sát thủ hoặc là tài sản của anh.”

Khương Nghênh ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Châu Dị, những điều muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Châu Dị cụp mắt nhìn cô, khóe môi mỏng nở nụ cười:

“Nếu em nhận đồ của anh thì em là của anh, cả đời này em cũng không thể rời xa anh.”

Khương Nghênh nhìn Châu Dị thở dài, đưa tay xoa cằm Châu Dị:

“Được.”

Những động tác nhỏ của Khương Nghênh dường như đang an ủi một chú chó trung thành.

Vừa khéo là Chó.Trung.Thành.Châu.Dị cũng thích cử chỉ ấy.

Nói xong chủ đề này, Châu Dị trầm mặc vài phút, thanh âm chậm rãi nói:

"Vợ, còn một điều nữa, anh hy vọng em có thể hứa với anh."

Khương Nghênh run rẩy, đoán được Châu Dị muốn nói gì:

"Chuyện Thiệu Hạ?”

Châu Dị ôm chặt Khương Nghênh, thận trọng nói:

"Anh sẽ tổ chức tang lễ cho Thiệu Hạ, nhưng em không được đến dự tang lễ của cô ấy."

Nói xong, Châu Dị cúi đầu tựa cằm lên vai Khương Nghênh:

"Vợ, em cũng phải thương anh mới được."

Khương Nghênh nhắm mắt lại:

"Được rồi."

Nói xong, Khương Nghênh thở ra, nhếch môi nói:

"Nhưng em sẽ chịu trách nhiệm lo tang lễ cho bà Thiệu Hạ. Đây là điều em đã hứa với cô ấy."

Châu Dị đáp:

"Được."

Hai người mỗi người nhường lại một bước, sau đó phòng bệnh rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Châu Dị mới nói:

"Anh đã chọn nghĩa trang cho Thiệu Hạ. Sau khoảng thời gian này, khi tâm trạng của em ổn định lại, anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy."

Khương Nghênh: "Được."

Khương Nghênh chỉ ở lại bệnh viện tầm nửa ngày, rồi làm thủ tục xuất viện vào sáng sớm hôm sau.

Chỉ trong nửa ngày, bên ngoài đã xảy ra những biến đổi vô cùng chấn động.

Không chỉ cái chết của Thiệu Hạ khi nhảy khỏi đường cao tốc chiếm lĩnh các tiêu đề giải trí mà thậm chí còn có người tiết lộ tình trạng của Khương Nghênh trên đường cao tốc ngày hôm đó.

Sáng sớm, Châu Dị chở Khương Nghênh đến công ty.

Xe lái vào bãi đậu xe ngầm, Châu Dị đặt một tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh:

“Em có chắc mình ổn không?”

Khương Nghênh cười nói:

"Em không yếu đuối đến vậy."

Châu Dị siết chặt tay cô, nói:

"Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh."

Khương Nghênh:

"Vâng."

Khương Nghênh nói xong liền mở cửa bước xuống xe.

Châu Dị nhìn cô qua cửa sổ xe, gõ nhẹ tay lên vô lăng.

Khương Nghênh đi thang máy trực tiếp đến phòng quan hệ công chúng, cô vừa xuống thang máy, Kiều Nam vẻ mặt lo lắng đi theo.

"Chị Khương, chị không sao chứ?"

Khương Nghênh bình tĩnh nói:

"Không sao."

Kiều Nam hạ giọng nói:

"Có tay săn ảnh đã lộ ảnh của chị trên đường cao tốc Hoài Dương. Tuy là đã làm mờ nhưng người quen nhìn thoáng qua sẽ biết đó là chị."

Khương Nghênh:

“Đúng là tôi.”

Kiều Nam:

"Chị hoảng à?"

Khương Nghênh mang giày cao gót bước vào văn phòng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Không, bản thân tôi mắc chứng rối loạn tâm lý, cái chết của Thiệu Hạ đã kích thích tôi."

Khương Nghênh nói xong, Kiều Nam kinh ngạc nhìn cô.

Khương Nghênh đi đến ghế văn phòng ngồi xuống, bật máy tính lên, đưa cốc cà phê trên bàn cho Kiều Nam:

"Tiểu Kiều, mang cho tôi một cốc cà phê."

Kiều Nam nghe vậy vội vàng cầm lấy cốc cà phê, nhìn Khương Nghênh bật máy tính bận rộn, nghĩ đến việc cô nói mình bị rối loạn tâm lý, cô không khỏi nhìn Khương Nghênh vài lần.

Nếu không phải chính bản thân cô nghe Khương Nghênh nói, cho dù có đánh chết Kiều Nam, cô cũng sẽ không tin rằng một người trông có vẻ mạnh mẽ như vậy lại có thể bị rối loạn tâm lý.

Trái tim của Khương Nghênh thực sự không hề bình yên như bề ngoài.

Để người khác nhìn thấy vết thương đã bịt kín bao năm nay.

Nếu nói tâm trạng bình thản là nói dối.

Một lúc sau, Kiều Nam đưa cà phê cho Khương Nghênh:

“Trưởng phòng Khương, cà phê ạ."

Khương Nghênh đáp:

“Cảm ơn.”

Kiều Nam đứng bên cạnh Khương Nghênh, nhìn cô chăm chú.

Khương Nghênh chú ý tới ánh mắt của cô, bình tĩnh nói:

"Đừng lo lắng, tôi không sao."

Kiều Nam mím môi, im lặng.

Khương Nghênh cúi đầu uống hai ngụm cà phê, nhếch môi hỏi:

“Tình hình dư luận hiện nay thế nào rồi?”

Trước ý kiến của dư luận, Kiều Nam bất ngờ tỏ ra phẫn nộ:

“Có những người sáng suốt đang lên tiếng bất bình thay cho Thiệu Hạ, nhưng những người hâm mộ của Dương Băng chẳng khác nào là thành viên của giáo phái ma quỷ. Em không biết Dương Băng đã tẩy não họ như thế nào. Cho tới bây giờ họ cũng vẫn nhân danh chính nghĩa chửi bới nặng nề.”

Tay Khương Nghênh đặt lên quai cốc cà phê, hiện lên những đường gân xanh mỏng manh:

“Dương Băng thì sao?”

Kiều Nam:

"Vẫn còn nhảy nhót. Nghe nói chiều hôm qua cô ta còn đi báo án, nói là cô ta bị bạo lực mạng. Đúng là kẻ xấu thì hay la làng, em gặp nhiều người vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa gặp ai vô liêm sỉ đến mức này.”

Kiều Nam ở cùng Khương Nghênh nhiều năm như vậy, hiếm khi chửi bới, nhưng hôm nay cô thật sự không nhịn được nữa.

Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ, nhấp một ngụm cà phê, trong cổ họng có vị đắng:

"Công bố tất cả chứng cứ đã điều tra trước đó."

Kiều Nam sửng sốt một chút:

"Tất cả?"

Khương Nghênh:

“Tất cả.”

Kiều Nam:

“Chị Khương, chúng ta định hoàn toàn trở mặt với Hải Tinh Media à?”

Khương Nghênh ngước mắt lên:

"Nếu bọn họ muốn bảo vệ Dương Băng, tôi không ngại cạch mặt bọn họ."

Kiều Nam hưng phấn gật đầu:

“Em hiểu rồi, em sẽ thu xếp ngay.”

Sau khi Kiều Nam rời đi, Khương Nghênh lấy điện thoại di động bấm số của Tần Trữ.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh nói:

"Tần Trữ, giúp tôi kiện một vụ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK