Theo quán tính, cô ngoái đầu sang nhìn điện thoại đang trong trạng thái gọi video thì lại phát hiện khung chat đã tắt.
Khương Nghênh đưa tay xoa xoa lông mày, lấy điện thoại ra xem giờ, bốn giờ mười bảy phút sáng.
Dựa vào thời gian cuộc gọi hiển thị trên giao diện trò chuyện với Châu Dị, thời gian tắt cuộc gọi có lẽ là vào nửa phút trước.
Khương Nghênh luôn là người tỉnh ngủ, về cơ bản cô có thể chắc chắn giọng nói vừa nghe được không phải là một giấc mơ.
Khương Nghênh suy nghĩ một chút, sau đó tìm được số điện thoại của Châu Dị, bấm gọi.
Chuông reo rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Khương Nghênh không khỏi cau mày, bấm lần nữa vào số của Bùi Nghiêu.
Không phải không có người nghe máy từ đầu máy Bùi Nghiêu mà là trực tiếp cúp máy.
Cô gọi lại lần nữa thì Bùi Nghiêu tắt máy.
Khương Nghênh: "..."
Ở vùng ngoại ô Thông Thị.
Châu Dị với bộ đồ vest tươm tất, giày da lịch sự ngồi trên xe ra khỏi biệt thự, bên cạnh anh là Bùi Nghiêu đang chửi rủa.
Tiểu Cửu lái xe phía trước, liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu rồi hỏi:
"Sếp Châu, chúng ta có nên đi thẳng đến bến tàu không?"
Châu Dị đưa tay kéo chiếc cà vạt vừa mới thắt trước khi ra ngoài, lạnh lùng nói:
"Ừ, trực tiếp đến bến tàu."
Nghe vậy, Tiểu Cửu bẻ lái vào đường cao tốc.
Bùi Nghiêu:
"Thật không ngờ Châu Diên lại dũng cảm như vậy, chuyện như vậy mà cũng dám làm!"
Châu Dị giễu cợt:
"Xem ra anh ta biết công ty giấy của ông là một cái bẫy."
Bùi Nghiêu thản nhiên cười nói:
"Anh ta biết thì làm sao? Tiền đã mất rồi, anh ta còn mong tôi trả lại sao?"
Bùi Nghiêu nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, nhẹ nhàng chế nhạo:
"Người nhà họ Bùi chúng tôi trước giờ đều thuộc dạng tỳ hưu, đồ đã vào mồm rồi thì không bao giờ nhả ra.”
Châu Dị cười nửa miệng:
“Chỉ là không biết hôm nay Châu Diên có gan ra mặt hay không.”
Bùi Nghiêu:
“Giờ anh ta đã cưỡi lên lưng cọp rồi, khó xuống, không xuất hiện cũng phải xuất hiện.”
Châu Dị cười lạnh không nói gì.
Hơn một giờ sau, xe rời khỏi đường cao tốc, đi qua một con đường cây xanh dẫn đến bến tàu.
Bùi Nghiêu là người đầu tiên mở cửa bước xuống xe, vươn vai:
"Xem chỗ của người ta đi, ấm áp như mùa xuân, rồi nhìn lại Bạch Thành của mình, bao phủ trong băng tuyết."
Châu Dị bước theo sau, trêu chọc:
"Sau khi chuyện này giải quyết xong, cho ông ở lại đây một năm."
Bùi Nghiêu quay lại và nói:
"Đừng, tôi hưởng thụ không nổi đâu.”
Châu Dị giọng trêu chọc:
"Có cái gì mà ông không hưởng thụ được chứ?"
Bùi Nghiêu đặt một tay lên cửa xe, quay lại nhìn Châu Dị:
“Chỉ là chuyện như hôm nay thôi thì không cần nhiều, một tháng tôi sẽ đến hai lần, nhiều nhất nửa năm thôi, chứ hơn thì chết trẻ mất thôi.”
Đôi môi mỏng Châu Dị nhếch lên:
"Nửa năm? Tôi nghĩ ông ba tháng cũng không thể chịu nổi rồi.”
Nghe Châu Dị nói vậy, một lần hiếm hoi mà Bùi Nghiêu không phản bác, anh còn mà nói đùa:
"Việc này thực ra nên giao cho ông Trữ, ông ấy là xử lý loại chuyện này thành thục nhất."
Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, cười tà ác rồi nói:
"Ông không sợ ông ấy nhìn thấy máu tươi ở lãnh địa của ông sao?"
Khi Bùi Nghiêu nghe thấy vậy, anh giật mình và nói:
"Vậy thôi khỏi đi, tôi là một doanh nhân nghiêm túc đang thực hiện bổn phận của mình."
Bến tàu này thuộc về gia đình nhà họ Bùi, ngoài việc tiến hành công việc kinh doanh của gia đình, nó còn cho phép các đối tác khác sử dụng.
Có thể kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm bằng cách thu phí vận chuyển, phí bốc dỡ…
Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị vén cổ áo lên, cởi áo khoác ném cho Tiểu Cửu, sau đó quay đầu nhìn Bùi Nghiêu hỏi:
"Người đâu?"
Bùi Nghiêu:
“Nhốt trong xe công đó.”
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Đi xem một chút."
Vài phút sau, ba người đến kho.
Người gác kho nhìn thấy Bùi Nghiêu, liền chủ động chào hỏi:
"Sếp Bùi, Sếp Châu.”
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Có bao nhiêu thằng còn sống?"
“Còn sống cả, nhưng có hai tên nhát gan, vừa mới xuống thuyền rồi bị bắt thì vãi đái ra quần.”
Bùi Nghiêu cười khúc khích:
"Cái gan có từng đấy mà học đòi buôn lậu?”
Bùi Nghiêu nói xong, hất cằm về phía người gác kho, ra hiệu cho người này mở cửa.
Đối phương hiểu ý, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Ngay khi cửa kho mở ra, một mùi hôi nồng nặc tràn ra từ bên trong.
Bùi Nghiêu cau mày, tỏ vẻ chán ghét.
So với Bùi Nghiêu, Châu Dị và Tiểu Cửu rất bình tĩnh.
Châu Dị bước vào nhà kho, Tiểu Cửu theo sát.
Dù sao người của Bùi Nghiêu cũng không phải người của Tần Trữ, tuy những người bị bắt trông có vẻ bị trói nhưng thực ra trên mặt họ không có vết thương nào.
Tiểu Cửu: “Tay chân đều lành lặn.”
Châu Dị quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói:
“Cậu định dỡ hàng à?”
Tiểu Cửu nghe được ẩn ý trong câu nói của Châu Dị, cúi đầu không dám nói một lời.
Châu Dị chuyển ánh mắt sang một người có vẻ ngoài tương đối bình tĩnh, anh bước về trước, cúi người véo cằm đối phương, ánh mắt đen tối nói:
"Tiểu Cát?"
Người đàn ông tên Tiểu Cát ngẩng đầu lên, trên mặt không những không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn cười toe toét:
“Cậu hai.”
Châu Dị khẽ nhướng mày, nói với giọng trêu đùa:
"Xem ra anh cả tôi lần này tiêu rất nhiều tiền, ngay cả cậu cũng được cử đến.”
Tiểu Cát:
“Cậu hai đánh giá tôi như vậy, nghe như đang khen tôi rồi.”
Tay Châu Dị đặt lên cằm Tiểu Cát rồi siết chặt, hàm dưới vang lên tiếng “rắc”, sắc mặt của Tiểu Cát trở nên tái nhợt.
Châu Dị có vẻ ngoài quyến rũ, giờ đây anh nở nụ cười như hút hồn người ta.
"Đúng là cậu hai đang khen cậu đấy.”
Châu Dị nói xong liền buông tay ra, đứng thẳng người nhìn Tiểu Cửu, buồn bã nói:
"Gọi điện cho anh cả của tôi, hỏi anh ấy em có cần con chó này không.”